– Lông vũ Loan Phượng. Dương Khai giải thích.
Sợi lông vũ Loan Phượng này là hắn nhặt được trên Ngọc Thanh Sơn, không phải lông rụng từ chim non, mà là thần vũ của thánh linh Loan Phượng thành niên.
Nó luôn là bảo vật vô giá, dùng chế tạo bí bảo tối cao cũng không thành vấn đề, nhưng Dương Khai cảm thấy đưa nó cho Lưu Viêm mới phải là lựa chọn tốt nhất.
Quả nhiên, Dương Khai nói vậy, Lưu Viêm chấn động mạnh, nhìn chằm chằm vào sợi lông vũ Loan Phượng, ánh mắt run lên, khàn giọng nói: – Ta có thể thử luyện hóa xem!
– Vậy thì quá tốt! Dương Khai cười đưa lông chim sang.
Lưu Viêm nhận lấy, cầm thích không buông tay.
Thấy nàng như thế, Dương Khai lập tức thu nàng vào Huyền Giới Châu, để nàng luyện hóa.
Sau đó, Dương Khai rời sương phòng, gặp mặt người Trương gia.
Bỗng nhiên thấy Dương Khai xuất hiện, người Trương gia đều hỏi han, nhất là Trương Nhược Tích, tuy rằng ngượng ngùng không nói một câu, nhưng Dương Khai vẫn cảm nhận được ánh mắt quan tâm thân thiết của nàng thỉnh thoảng liếc tới.
Nói chuyện với người Trương gia một hồi, Dương Khai mới về phòng, lại lấy ra Âm Châu báo bình an cho Mạc Tiểu Thất.
Tiểu Thất rất vui vẻ, mới tỏ ý muốn thăm Dương Khai, hắn không kịp ngăn cản, nàng đã tắt liên lạc, đành cười khổ.
Không lâu sau, Dương Khai cảm nhận được mấy cỗ khí tức mạnh mẽ từ xa tiến đến, còn chưa tới, tiếng nói đã truyền từ xa xa: – Ha ha! Dương lão đệ, chúng ta đến thăm ngươi.
Tiếng nói truyền ra, rất là hùng hồn.
Người Trương gia nghe rõ là ai nói, lập tức náo loạn, chủ mẫu Trương gia dẫn đầu, đồng loạt đi ra xếp hàng nghênh đón.
Một hồi sau, ánh sáng lóe lên, xuất hiện mấy bóng người.
Bà lão Trương gia khom người, lớn tiếng hô: – Thành chủ đại nhân đến nhà cũ này, thật vẻ vang cho Trương gia, lão thân không đón tiếp từ xa, xin thứ tội!
Những người khác cũng đồng loạt bái kiến Đoàn Nguyên Sơn.
Đoàn Nguyên Sơn vung tay, cười nói:
– Lão phu nhân không cần đa lễ, bổn thành chủ không mời mà đến, xin lão phu nhân thứ lỗi. À, ta đến đây, là gặp Dương lão đệ, không biết hắn…
– Dương đại nhân đang nghỉ ngơi trong phòng khách, mời các vị! Bà lão giọng vững vàng, nhưng mặc kệ là ai cũng nhìn ra được bà ấy đang đè nén kích động hưng phấn.
Nếu là bình thường, một tiểu gia tộc như Trương gia làm sao lọt vào mắt thành chủ đại nhân? Đừng nói là đích thân rời Phong Lâm Thành đến đây, nhưng hiện tại, chuyện không thể này đã trở thành sự thật.
Dù biết nguyên nhân là Dương Khai, nhưng đây cũng là vinh dự của Trương gia.
Trương gia hiện tại chỉ còn một đám cô nhi quả phụ, rất dễ dàng bị gia tộc khác dòm ngó. Nhưng nếu chuyện hôm nay được lan truyền, các gia tộc dòm ngó Trương gia chưa chắc có gan ra tay.
Không chừng, bọn họ còn muốn dựa hơi Trương gia!
Bà lão nhìn thấy hy vọng Trương gia trỗi dậy, trong lòng càng thêm cảm kích Dương Khai rớt nước mắt.
– Làm phiền. Đoàn Nguyên Sơn mỉm cười, đang muốn dẫn hai người khác đi vào, một người đã vội vàng hóa thành tia sáng chạy thẳng vào chủ trạch Trương gia, biến mất trong một gian phòng khách.
– Gấp gáp như vậy! Đoàn Nguyên Sơn thấy vậy, đành cười khổ không thôi, cũng khó nói được gì.
Trong phòng khách, Khang Tư Nhiên đẩy cửa đi vào, vừa lúc thấy Dương Khai mỉm cười nhìn lão.
– Dương huynh, ngươi.. không sao chứ? Khang Tư Nhiên vội vàng quan sát trạng thái của Dương Khai, xác định hắn không có khác thường, thế mới thở phào: – Nghe mấy người thành chủ đại nhân nói, ở ngoài thành ngươi bị ma khí ăn mòn, suýt nữa trở thành ma nhân, thật là hù chết ta.
– Có chuyện này, may mà cuối cùng chuyển nguy thành an. Dương Khai gật đầu cười.
Khang Tư Nhiên xấu hổ nói: – Lúc đó Khang mỗ đang bế quan xung kích bình cảnh, không hề biết chuyện này, thẳng đến hôm trước xuất quan, mới biết được tin tức, nhưng khi đó ngươi đã mất tích. Ta cùng mấy người thành chủ đại nhân tìm kiếm khắp nơi, vẫn không thấy ngươi, Khang mỗ thật là… thật là thẹn với Dương huynh.
Biểu tình của Khang Tư Nhiên không có chút giả dối, đều là lời tâm huyết.
Dù sao nếu không phải Dương Khai cho lão một viên Đạo Nguyên đan, lão đã không thể trở thành võ giả Đạo Nguyên Cảnh.
Hơn nữa Khang Tư Nhiên mơ hồ cảm giác được, viên Đạo Nguyên Cảnh có đan văn này mang tới không chỉ là đột phá đại cảnh giới, còn có một chút biến đổi khác.
Lão không rõ biến đổi đó là gì, nhưng trong lòng luôn có cảm giác – Đạo Nguyên nhất tầng cảnh không phải cuối cùng võ đạo của mình, còn có hy vọng tiến lên tầng cao hơn, có lẽ còn nhìn thấy huyền bí Đế Tôn Cảnh!
Đây đã là ân như tái sinh, ân tình to lớn, làm cho Khang Tư Nhiên cảm thấy đời này cũng không trả hết.
Dương Khai ơn nặng như núi đối với lão, nhưng Dương Khai đang gặp nguy nan, lão lại không hay biết, làm cho trong lòng Khang Tư Nhiên áy náy vô cùng.
Hiện giờ nhìn thấy Dương Khai không sao, cuối cùng trong lòng cũng khá hơn.
Dương Khai nghiêm mặt nói: – Làm phiền Khang huynh lo lắng.
– Ngươi đừng nói như vậy… Khang Tư Nhiên vò đầu.
– Khang chưởng quỹ cùng Dương lão đệ thật là quan hệ tốt.
Tiếng nói truyền đến, Đoàn Nguyên Sơn bước vào, đằng sau là Mạc Tiểu Thất.
Nhìn thấy Dương Khai, ánh mắt Mạc Tiểu Thất sáng lên, lại xấu hổ thè lưỡi, nói: – Vốn là ta muốn đến một mình, nhưng mà Đoàn thành chủ cùng Khang chưởng quỹ nghe nói ngươi đã trở về, cứ muốn đi theo tới…
– Không liên quan tới Tiểu Thất, là Đoàn mỗ không mời tự tới, không làm phiền Dương lão đệ nghỉ ngơi chứ? Đoàn Nguyên Sơn cười ha ha.
– Đoàn thành chủ khách khí. Dương Khai cười nhạt, gật đầu với Mạc Tiểu Thất: – Phòng ốc đơn sơ, các vị ngồi tự nhiên.
Đoàn Nguyên Sơn cũng không khách khí, tự ngồi xuống một ghế, Mạc Tiểu Thất cùng Khang Tư Nhiên thấy vậy, cũng tự nhiên ngồi xuống.
Ngồi vào chỗ, Đoàn Nguyên Sơn nghiêm mặt, nói: – Dương lão đệ, trước tiên Đoàn mỗ phải nói một tiếng xin lỗi với ngươi.
– Thành chủ đại nhân nói vậy là sao? Dương Khai làm như không hiểu.
Đoàn Nguyên Sơn nói:
– Lúc đó Trang Bàn chạy trốn, Huyền Vũ Thất Tiệt Trận tự sụp đổ, còn cậu bị ma khí ăn mòn, Đoàn mỗ không ra tay cứu giúp, mỗi lần nhớ lại, đều áy náy không thôi.
Dương Khai lắc đầu:
– Đoàn thành chủ nói quá, ta tự nhiên biết tình hình khi đó, không phải lỗi của ngài.
Nghe Dương Khai nói vậy, Đoàn Nguyên Sơn mới cười nói: – Dương lão đệ quả nhiên thấu hiểu.
– Hừ! Tham sống sợ chết mà thôi! Khang Tư Nhiên lại căm phẫn.