Người kia còn chưa nói xong, Samegawa đã bắt lấy tay anh ta.
Dùng một chút sức là đã bóp cho anh ta gào khóc kêu la.
“Sao anh lại như vậy? Anh đánh người à!”
“Ừ, tâm tình tôi không tốt, nên muốn trút giận.”
Samegawa chẳng hề nói đạo lí, cứ thế ra tay.
Các chủ xe đi phía sau lần lượt xuống xe, không thể trơ mắt nhìn chuyện này, ào ào ra tay.
Nhưng nhiều người như thế, cũng đánh không lại Samegawa, cuối cùng quần áo của anh vẫn thẳng thớm như lúc đầu.
“Đừng đánh nữa.”
Risa sốt ruột, vội vàng ra mặt ngăn cản.
Như rằng Samegawa vấn luôn chờ đợi câu này của cô, tiếng nói của cô vừa dứt, anh ta lập tức dừng tay.
Anh ta nhìn cô, không nói lời nào, chỉ mở cửa bên ghế phụ ra.
Cô cắn răng, cuối cùng cũng phải chui vào xe một cách không cam tâm †ình nguyện.
“Anh…” Những tài xế còn lại thấy anh định bỏ đi, vẫn còn muốn nói gì đó, Samegawa Akane ngoái đầu lại nhìn một cách lạnh lùng.
Ánh sáng sắc bén bị kính xe khúc xạ, khiến cho người ta lập tức lạnh sống lưng.
Chỉ chớp mắt, đã câm như hến.
Samegawa Akane lên xe, không nói một lời, chạy xe với tốc độ rất nhanh.
Cô sợ tới mức vội vàng bắt lấy tay vịn, sợ mình bị quăng ra ngoài.
“Samegawa Akane, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Cô phấn nộ nói.
“Nói đi, em đã làm gì rồi.”