Nhưng hắn nhanh chóng bất đắc dĩ, phát hiện dù mình là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, cũng không thể kéo được bất cứ lực lượng nào trong Bất Lão Thụ. Bất Lão Thụ không quá cao to cắm rễ trong vườn thuốc, tỏa ra lực lượng sinh mệnh ngập trời, làm cho Tiểu Huyền Giới tràn đầy sức sống, nhưng không cho mình sử dụng.
Ánh mắt Dương Khai tối sầm, trong lòng không khỏi sinh ra tuyệt vọng.
Nếu là bình thường, tâm tình này còn không sao.
Nhưng hiện tại hắn bị ma niệm thượng cổ quấn thân, tâm tình tuyệt vọng vừa sinh ra, liền bị ma niệm mở rộng vô hạn, thoáng cái toàn bộ Tiểu Huyền Giới tràn ngập không khí nặng nề, ngay cả Hoa Thanh Ti ở cực xa cũng bị bao phủ, sắc mặt ảm đạm đau thương.
Bị tâm tình lây nhiễm, nàng như thấy cả đời mình bị nhốt trong không gian quỷ dị này, cô đơn đến già.
Dù đến khi chết, bên cạnh cũng chỉ có tảng đá to này làm bạn.
Nàng vội quẹt khóe mắt, ngón tay đã thấm ướt…
– Ôi!
Pháp thân thở dài nặng nề.
– Sao đột nhiên ta cảm thấy rất đau thương? Hoa Thanh Ti nhìn pháp thân, tay không ngừng dụi mắt, nhưng nước mắt như mở vòi chảy ra, lau thế nào cũng không hết.
Pháp thân lại đưa bàn tay to, nhẹ nhàng vỗ đầu Hoa Thanh Ti.
Mỹ phụ liền sụm xuống, kêu to lên: – Thật là khó chịu, sao lại khóc thành thế này… A, đáng ghét quá, nước mắt không ngừng được…
Trong lúc nói, mắt đã sưng đỏ cả lên.
– Hả… Pháp thân lại kinh hô, sau đó đứng vụt dậy, ánh mắt nhìn thẳng ra xa, thấy được cảnh tượng không thể tin nổi, con mắt ghim vào đá cũng vì tâm tình xao động mà rung chuyển, kinh hô: – Đó là…
Ở chỗ vườn thuốc, Dương Khai khoanh chân ngồi trước Bất Lão Thụ, muốn kéo ra lực lượng của nó, nhưng không thể thành công.
Vô tâm cắm liễu, hắn lại dẫn dắt ra một cỗ lực lượng khác.
Cây hai màu vàng bạc bên cạnh Bất Lão Thụ, bỗng nhiên rung lên, trong cây trào ra hai hào quang.
Một vàng, một bạc.
Cực kỳ thuần khiết.
Hai tia sáng vàng bạc như tinh linh bay trong gió, hóa thành những đốm nhỏ, bay múa như con bướm quanh người Dương Khai.
Dương Khai ngẩn ngơ.
Cây hai màu vàng bạc này là khi trước hắn đánh chết Mộc Tiêu, lấy được hạt giống, đem gieo xuống mà mọc lên.
Lúc đó hạt giống cũng hai màu vàng bạc, chiếm cứ một nửa, Dương Khai không biết đây là hạt giống gì.
Chỉ là Mộc Tiêu tồn tại từ rất xa xưa, nó sinh ra cũng đương nhiên là dị thụ thượng cổ thông linh. Nói cách khác, hạt giống hai màu vàng bạc này cũng đương nhiên là dị thụ thượng cổ.
Hắn chuẩn bị để sau này rồi tra xét rõ ràng.
Nhưng bây giờ, cây hai màu vang bạc này tỏa ra lực lượng, làm hắn không khỏi thất thần.
Trong khi hắn đang mờ mịt, tia sáng hai màu vàng bạc đồng loạt nhập vào người hắn, biến mất tăm.
Dương Khai cả kinh, liền cười khổ.
Tia sáng hai màu vàng bạc có hiệu quả gì, nguy hại gì, hắn hoàn toàn không biết nhưng nếu hiện tại trong người mình ma khí sôi trào, cũng không sợ thêm nhiều của nợ.
Dương Khai dứt khoát mặc kệ cho chúng vào người mình.
Ngay sau đó, thân thể hắn chấn động, mắt trợn tròn, bắn ra tia sáng.
Ma khí tuôn trào trên người hắn lại bị thứ gì áp chế, rít gào chui qua lỗ chân lông đi vào trong người.
Không lâu sau, Dương Khai lại hiện ra thân hình.
Đồng thời, ma khí trong người đang bị lực lượng thần bí cô đọng, tụ tập vào một chỗ.
Ma khí dù khủng bố, nhưng lực lượng thần bí cũng mạnh mẽ không tưởng, như chó xua đàn dê, dồn tất cả ma khí vào chỗ bụng.
Tiếp theo, trong bụng đau đớn như lửa đốt, Dương Khai vừa hô đau, cơn nóng bỏng lại chuyển sang lạnh băng thấu xương.
Làm cho hắn rùng mình, máu cả người muốn đông lại.
Còn không chờ hắn thích ứng, cảm giác lại chuyển sang nóng rực, lại lạnh băng… lặp đi lặp lại!
Không biết kéo dài bao lâu, Dương Khai bị dày vò mất nửa cái mạng, bỗng nhiên ở bụng bùng lên ánh sáng hai màu vàng bạc.
Dương Khai chấn động, ý thức được gì, cởi áo ra cúi đầu nhìn vào.
Ở chỗ bụng, hai màu vàng bạc như hai con cá, cắn đầu đuôi bơi vòng.
Theo bọn chúng bơi vòng, hoa văn huyền ảo dần hình thành, xuất hiện như ấn vào.
Một lát sau, ánh sáng vàng vàng búng lên chói lọi, sau đó biến mất.
Dương Khai hét thảm, sau đó ngất đi.
Gió nhẹ thổi qua, Tiểu Huyền Giới một mảnh yên lặng.
Chỉ có pháp thân ở xa lầm bầm: – Rốt cuộc đó là gì?
– Cái gì là gì? Hoa Thanh Ti thoát khỏi bóng ma bi ai, vừa dụi mắt, xấu hổ hỏi: – Tên kia chưa chết?
Pháp thân liếc nàng, mỉm cười:
– Làm ngươi thất vọng, hắn sống yên lành.
– Đáng ghét! Hoa Thanh Ti cắn răng nghiến lợi một hồi. – Làm ta khóc như bé gái vậy! Nàng xấu hổ, hung ác nói: – Thù này không báo, thề không làm người!
Nói rồi, lại hỏi pháp thân: – Tảng đá lớn, ngươi giúp ta chứ?
– Ồ? Chẳng lẽ ngươi có kế hoạch báo thù?
Pháp thân rất hứng thú nhìn nàng.
Hoa Thanh Ti mỉm cười, vuốt tóc bay lên, tràn đầy phong tình, tự tin nói: – Anh hùng không qua ải mỹ nhân mà!
Pháp thân nghe vậy, không khỏi gật đầu khen ngợi.