Trong lòng Diệp Thành đang thầm gào thét, đôi mắt hắn đỏ ngầu.
Hắn chưa từng từ bỏ hi vọng nhưng từ vùng đất chết Bàn Long Hải Vực tới đầm Vô Vọng này hắn phải đối diện với những người khác nhau còn kết cục thì chẳng khác nhau là mấy.
……..
Trên đại địa rộng lớn, đại quân của Thiên Đình đứng dày đặc choán lấp cả đất trời.
Lúc này, người nào người nấy khí huyết trầm lắng, vẻ mặt mỏi mệt.
Từ khi nhận được thông tin, đại quân Thiên Đình đã nhanh chóng sát phạt ra khỏi Nam Sở, không hề do dự mà đi một ngày một đêm không nghỉ.
Bọn họ không có Truyền Tống Trận, muốn sát phạt tới Bàn Long Hải Vực cứu Diệp Thành thì chỉ có thể dựa vào phi hành, mọi thứ đến quá đột ngột, cho dù trận dung ngút trời nhưng vẫn bị Truyền Tống Trận làm khó.
Dừng!
Cuối cùng, Đao Hoàng ở phía trước dừng chân.
Phía sau, đại quân Thiên Đình cũng dừng chân, những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên còn đỡ, những người ở dưới cảnh giới Chuẩn Thiên bắt đầu thở dốc ngay giây phút dừng chân, mặt mày ai nấy đều tái nhợt mỏi mệt.
“Tiền bối, thời gian gấp gáp không thể chậm trễ”, Hạo Thiên Huyền Chấn nói rồi lại lần nữa lên đường.
“Chỉ dựa vào phi hành thì bao giờ mới có thể tới Bàn Long Hải Vực?”, Đao Hoàng lên tiếng giơ tay chặn đường phía Hạo Thiên Huyền Chấn.
“Đó là con của ta”, Hạo Thiên Huyền Chấn trầm giọng, hai mắt hằn lên tia máu, ông ta nắm chặt tay đến mức bật cả máu.
“Ngươi cũng chinh chiến trên chiến trường nhiều năm nên biết đây là cục diện gì”, có người nạt lên, nếu nhìn kĩ thì chính là Hoàng Đạo Công, ngày thường ông ta trông có vẻ giảo hoạt không nghiêm túc nhưng hiện giờ lại rất có phong thái của một bậc tiền bối.
“Ta không có thời