Tiếng sấm minh từ trong trận pháp vang lên, mấy đạo thiểm điện đột nhiên xuất hiện, phóng về phía Cừu Thiên, Tần Đào.
Đùng!
Dưới tình huống hai người không hề có phòng bị, bị đánh tới mức toàn thân tê dại, tiên huyết tràn ra.
– Hóa ra đòn sát thủ chân chính lại ở chỗ này, Bát Hoang Linh Lung trận. Tốt lắm, bất quá, bằng vào loại trận pháp này đã muốn giết chúng ta hay sao? Nằm mơ!
Sắc mặt Cừu Thiên có chút dữ tợn, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một vật tròn, ngăn cản lôi điện đánh úp tới.
Hỗn Độn thần binh đỉnh phong, Như Ý Kim Hoàn!
Như Ý Kim Hoàn là binh khí mạnh nhất của hắn, trước đó khi chiến đấu với Loạn Phong thú hắn cũng không có thi triển ra, lúc này dưới tình huống giận dữ không còn cố kỵ nhiều như vậy nữa. Vừa mới động thủ thì đã bay phấp phới, xé rách trời cao.
– Khánh Hồng, muốn trách thì trách ngươi quá tham lam!
Tần Đào cũng đánh ra một quyền bạo kích, một thanh thiết giản xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn.
Thanh Long Giản!
Binh khí mạnh nhất của hắn, Hỗn Độn thần binh đỉnh phong!
Nương theo tiếng quát, trường giản phá không mà đến, còn đang ở trên không trung đã biến thành một cây cột chống trời, nghiền ép đánh xuống.
– Rốt cục đã hạ sát thủ sao? Vậy thì tới đi!
Vẻ mặt Khánh Hồng dữ tợn vô cùng.
Hắn làm người bị hại, vốn tưởng rằng Tần Đào khi nhìn thấy mình sẽ hổ thẹn, sợ hãi. Thế nhưng dù có nằm mơ hắn cxng không nghĩ đến đối phương lại vô sỉ như vậy. Không những trong lòng không có chút áy náy nào, ngược lại còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy, quả thực không biết xấu hổ.
Lửa giận cuồng bạo tràn ngập trongl òng, song chưởng xé rách không khí, một thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao đột nhiên xuất hiện.
Người khác đều biết hắn ở trận pháp nhất đạo cường thế không có gì sánh kịp, thế nhưng không ai biết chiến lực mạnh nhất của hắn chính là ở trên thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao này.
Ầm!
Trường đao bổ ngang, trong nháy mắt đã che Cừu Thiên Như Ý Kim Hoàn ở bên ngoài, Khánh Hồng lại mạnh mẽ xoay đầu lại, rít lên một tiếng với đám người sau lưng.
– Còn chờ cái gì? Động thủ giết sạch đám người này cho ta.
– Vâng!
Người của Đoạn Thiên nhai đối với hắn như thiên lôi sai đâu đánh đó, lúc này thấy hai đại cao thủ của Vạn Nhận sơn, Thập Thu Lĩnh liên hợp đánh lén sư huynh, trong lòng tất cả đều tràn ngập căm phẫn đâu còn nhịn đượ nữa. Cả đám gầm lên một tiếng vọt tới chỗ đám người Nhiếp Vân.
– Động thủ!
Trong đám người có một cường giả hét lớn một tiếng, đồng thời bản thân cũng vọt tới.
Trước đó người theo sau lưng Cừu Thiên tổng cộng có ba người. Thế nhưng Tạ Trầm, Hạc Đàm bị đánh lén giết chết, lúc này chỉ còn lại có một, hơn nữa lại thêm Nhiếp Vân, Củng Học, bên Vạn Nhận sơn tương đương còn có bốn người.
Về phần bên Thập Thu Lĩnh này, không có bị tiêu hao quá nhiều, lại cộng thêm Tần Đào tổng cộng có năm người. Bản thân Cừu Thiên, Tần Đào vây công Khánh Hồng, cho nên số còn lại là bảy người đấu với chín người.
Chín người của Đoạn Thiên nhai mỗi một người thực lực cũng không yếu. Lúc này xông lên, còn không có xuất thủ thì đã tản mát ra lực lượng làm cho trong lòng người ta ngưng trọng. Cả đám bao quanh mọi người vào giữa.
Người đối phó với Nhiếp Vân là một thanh niên đệ tử mặt đen. Người này có thực lực Hai ngàn bảy trăm đầu đại đạo, người như thế Nhiếp Vân thiết kế một chút, lại phối hợp với Thiên Tâm Đằng, hoàn toàn có thể tiện tay đánh chết đối phương.
Bất quá hắn vẫn chưa có sốt ruột động thủ, dù sao hiện tại hắn cũng đang ngụy trang Kỷ Dạ, thực lực không chênh lệch bao nhiêu với đối phương.
Các loại thủ đoạn ù ùn kéo tới, nếu như chỉ đơn thuần nhìn qua, ai muốn thắng cũng phải trả một cái giá cực lớn.