Trương Thác vô thức đưa tay dụi mắt, lúc này mới nhận ra cảm giác đau đớn trên người đã hoàn toàn biến mất.
Anh nhanh chóng quan sát cơ thể mình, nhận ra những vết thương nghiêm trọng trên cơ thể đã hoàn toàn lành lặn!
“Chuyện…chuyện này là thế nào?” Trương Thác khó hiểu nhìn xung quanh, anh thấy mình vẫn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt như trước, nhưng quần áo trên người đã được thay bằng đồ của bệnh viện.
Trương Thác đứng dậy thử đi lại một lúc nhưng không hề cảm thấy cơ thể có chút khó chịu nào. Có điều ngay sau đó anh lại cảm thấy cơn đói đang ập đến.
Trương Thác cầm điện thoại di động đặt ở đầu giường lên, màn hình hiển thị lượng pin nhấp nháy màu đỏ nói cho anh biết lúc này đã một tuần trôi qua kể từ lúc anh hôn mê!
Trương Thác hoảng sợ, một tuần! Vậy chuyện thừa kế Tây Hạ thì giải quyết thế nào? Đám người Khương Phát Thần thì sao? Họ không xảy ra chuyện gì chứ?
Hôn mê suốt một tuần ròng rã khiến Trương Thác đột nhiên cảm giác vô cùng hoang mang.
Trương Thác liếc nhìn, thấy trong phòng không có quần áo cho mình thay, bèn cầm điện thoại, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, Trương Thác liền nhìn thấy Triệu Chính Khải đang đứng ở bên ngoài.
Triệu Chính Khải thấy cửa phát ra âm thanh liền quay đầu nhìn lại, thấy người bước ra là Trương Thác, sắc mặt lập tức trở nên vui vẻ: “Anh đã tỉnh rồi?”
Trương Thác khịt mũi, liếc nhìn điếu thuốc vẫn còn trên bàn tay phải của Triệu Chính Khải: “Hút thuốc trong bệnh viện?
Tác phong lãnh đạo của anh đâu rồi?”
“Nói linh tỉnh gì đấy” Triệu Chính Khải vứt điếu thuốc đi, xua tay nói: “Tâng này không có ai ở cả, tôi thì phải đứng nơi này chờ anh. Không cho tôi hút thuốc thì chi bằng giết tôi đi cho rồi, anh có biết mình đã hôn mê bao lâu rồi hay không?”
Trương Thác gật đầu: “Một tuần, trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện lớn. Một tuần chỉ toàn truyền dịch, chắc anh cũng đói lắm rồi. Đi thôi, chúng ta tìm nơi nào đó dùng bữa, vừa ăn vừa nói chuyện. Nghe nói nhà hàng chỗ khách sạn Lục Hà của vợ anh không tệ, anh mời tôi một bữa, thế nào?”
“Vẫn nên để anh mời thì hơn” Trương Thác nói: “Anh có thể được hoàn lại, còn tôi thì phải tự bỏ tiền túi của mình”
Triệu Chính Khải trợn mắt: “Anh còn thiếu vài đồng này sao?”