Anh híp mắt, lạnh lùng nói.
Anh rời đi cũng không ngoảnh đầu lại, nhịp bước kiên định, không có chút do dự nào.
Diên nhìn theo hướng anh rời đi, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Anh tiếp tục trở lại quây bar, bảo phục vụ mang rượu đến.
Một ly rồi lại một ly nữa, giống như đang uống nước lã vậy.
Dòng rượu mạnh chảy vào cổ họng, đốt cháy nội tạng của anh.
Cho dù là người có tửu lượng tốt, nếu cứ tiếp tục uống dữ dội như thế này, cũng có chút không chống đỡ nổi.
Khi anh đã mộng mị trong men say, có một người vội vàng đi đến.
“Diên!”
Giọng nói này ngập tràn sự quan tâm.
Diên nghe thấy giọng nói này, mơ mơ hồ hồ ngước mắt lên, liền nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Trúc Linh.
Anh ta vô cùng kinh ngạc, vô thức đưa tay lên muốn chạm vào khuôn mặt của cô.
Nhật Kinh Lê Sa hớt ha hớt hãi chạy đến đây nghe thấy hai chữ phun ra từ miệng hắn, trái tim cô run rẩy mãnh liệt, giống như bóp nghẹt bởi một bàn tay vô hình, lại có chút khó thở.
Trong lòng cô không có tư vị, liền mạnh mẽ xốc lại tỉnh thần.
Cô dìu Diên đứng dậy, anh ta đi không vững nữa rồi, lắc lư loạng choạng, chân nọ đá chân kia.
Hơn một nửa trọng lượng cơ thể đều đè lên người cô.
Tấm thân gầy yếu của cô chống đỡ một cách khó nhọc, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn.
Cô đưa Diên lên xe, vốn muốn đưa anh ta về nhà họ Quý, nhưng cứ nghĩ đến Hứa Trúc Linh xảy ra chuyện và việc anh ta không tránh khỏi liên can, lại sợ người nhà họ Quý ôm hận trong lòng.