“Đúng” Bác sỹ già gật đầu: “Từ góc độ Ngự Khí mà nói, muốn để khí trong cơ thể tự chủ được linh tính, vậy thì phải đạt tới cảnh giới Khống Linh, nhưng cậu ta đương nhiên không phải Khống Linh, hơn nữa ba khí này so với cảnh giới Khống Linh thì yếu hơn không biết bao nhiêu, từ trước tới nay tôi chưa từng gặp qua tình huống như vậy”
“Có nắm chắc trị khỏi cho anh ta được không?” Triệu Chính Khải hỏi.
Bác sỹ già suy tư một phen sau, gật đầu: “Trên lý thuyết mà nói, chỉ cần tạm thời bà trừ ba khí này, đương nhiên có thể giảm bớt bệnh trạng cho cậu ta, lấy thực lực của cậu ta, những vết thương trên cơ thể kia không phải vấn đề lớn lao gì, nhưng mà bây giờ tôi sẽ, những thứ này có thể tự chủ được ý thức, trong lúc đang bài trừ ra, sẽ xuất hiện biến cố, chuyện như vậy, tôi khó mà nói, trừ khi có cường giả Khống Linh ra tay, như vậy mới chắc chắn”
Triệu Chính Khải lắc đầu: “Cường giả Khống Linh, thiên hạ này, lấy đâu ra mấy cường giả Khống Linh, ai sẽ ra tay đây, lần này, xin nhờ ông vậy”
“Ừm” Bác sỹ già gật đầu: “Tôi cố gắng thử một lần, quá trình này, thời gian có thể kéo dài rất lâu, trước tiên dẫn mấy người bình thường ở tầng này đi, tôi sợ đến lúc vài cỗ khí xảy ra va chạm, sẽ có biến cố gì.”
“Được, ông yên tâm trị cho anh ta, mọi việc còn lại giao cho tôi” Triệu Chính Khải đáp một tiếng, sau đó ra ngoài.
Trong một biệt thự ở Châu Xuyên.
Dương Quốc Hưng, Dương Đức Phi, Xương Rồng, cùng với một cô gái tóc vàng, ngồi cùng một chỗ.
Dương Quốc Hưng cầm một thanh bảo kiếm, bảo kiếm còn ở trong vỏ kiếm, có thể nhìn thấy, khuôn mặt Dương Quốc Hưng đầy hăng hái.
“Hừ, lần này, coi như tên họ Trương gặp may mắn! Cũng là anh ta chạy trốn nhanh, nếu không tôi chắc chắn sẽ chặt đầu anh ta!” Giọng nói của Dương Quốc Hưng hùng hùng hổ hổ.
Xương Rồng lắc đầu: “Không có liên quan đến may mắn của anh ta, lần này, Võ Đế tự mình đứng ra bảo vệ anh ta, có thể thấy được sự tồn tại của Trương Thác quan trọng đến đâu, phải biết, người như Võ Đế, không thể dễ dàng lộ diện, tôi từng nghe chủ thượng nhắc qua, ở trên người bọn họ, có nhiệm vụ rất quan trọng, làm cho bọn họ không ra ngoài được”
“Cái gì mà Võ Đế, chỉ là đồ vô dụng!” Mặt Dương Quốc.
Hưng bĩu môi khinh thường: “Chờ tôi hoàn toàn năm giữ truyền thừa Tây Hạ, giết hết cả ông ta lẫn tên họ Trương kia!”
