Quá trình tiến hóa khá là đau đớn, điều này không sai, nhưng con đường tiến hóa đến Quỷ giết người hoàn mỹ của Diệp Phi Ly cũng không hề đi sai.
Cố Thanh Sơn vỗ túi trữ vật, lấy ra một viên đan dược.
Đây là linh đan.
Linh lực là pháp tắc cơ bản nhất của trời đất, là nguồn sức mạnh thuần túy nhất.
Viên linh đan này là món đồ tốt chuyên dùng để tăng khí huyết, bình thường chỉ tu sĩ cấp cao mới có thể dùng được. Đây là đan dược của Bách Hoa tông, là một viên đan do tự tay Tần Tiểu Lâu luyện chế mà người trong giới tu hành ai ai cũng muốn tranh đoạt.
“Nhận lấy.” Cố Thanh Sơn ném viên đan dược ra.
Diệp Phi Ly vốn núp trong đôi cánh không nhích nhích, sau khi cảm ứng được viên đan dược đột nhiên mở hai cánh ra.
Cả thân hình gầy gò của hắn ta đã biến thành bộ xương khô.
Đôi mắt của Diệp Phi Ly đầy ắp tơ máu, điên cuồng gần như sắp không ức chế nổi sát ý mãnh liệt trong lòng.
Hắn ta bay lên cắn viên đan dược, nuốt xuống không do dự.
Mặc dù không biết đây là thứ gì, nhưng Diệp Phi Ly tiến hóa đến đẳng cấp này thì đã có thể cảm ứng được năng lượng cường đại chứa trong món đồ kỳ quái này.
Nuốt viên linh đan vào bụng, màn sương máu quanh người Diệp Phi Ly dần đậm hơn, cơ thể của hắn ta dần dần có thịt trở lại, vẻ điên cuồng trong mắt cũng theo đó biến mất.
“Suýt chút nữa tôi bị đói đến phát điên rồi, đúng là cảm ơn quá.” Trong mắt Diệp Phi Ly lộ ra vẻ cảm kích.
Quanh người Diệp Phi Ly, hai luồng sương màu đỏ nhạt bắt đầu xuất hiện và tạo thành hai vòng xoáy, sau đó chui vào hai tai hắn ta.
“Lỗ tai… Lỗ tai của tôi…” Diệp Phi Ly bịt lấy tai nói.
Cố Thanh Sơn hỏi: “Lỗ tai thế nào?”
“… Vẫn chưa đủ, tôi cảm thấy tai tôi cũng có thể tiến hóa, nhưng cần phải giết chóc nhiều hơn.” Diệp Phi Ly nói.
Cố Thanh Sơn im lặng. Giết nhiều quái vật mạnh như vậy mà vẫn chưa đủ cho Diệp Phi Ly dùng.
Hắn tinh tế cảm ứng được năng lượng trên người Diệp Phi Ly, phát hiện đối phương đã hoàn toàn khác trước.
“Yên tâm đi, tôi thăng cấp thành công rồi.” Diệp Phi Ly chú ý đến ánh mắt của hắn, nói.
Cố Thanh Sơn liền yên tâm.
Hắn nhắm mắt lại, nhìn lướt qua sân thi đấu của trò chơi Người Bất Tử.
Thây ngang khắp đồng, máu tươi đầy đất.
Các chức nghiệp giả đã giết đỏ cả mắt, căn bản không còn để ý đến gì nữa, giống như kẻ điên chỉ biết cầm binh khí trong tay đâm vào cơ thể đối phương.
Cố Thanh Sơn đếm số người, mở mắt ra nói: “Không kịp cho cậu tiến hóa hai tai đâu, chúng ta về thôi.”
“Gần tới lúc rồi?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Đúng, cậu phải đối mặt với một đối thủ cường đại và không thể để thua.” Cố Thanh Sơn thản nhiên nói.
“Cường đại cỡ nào?”
“Thi đấu khiêu chiến tinh anh lần này, chắc chắn trò chơi Người Bất Tử sẽ chuẩn bị những thứ rất lợi hại cho Quán quân. Tôi đoán trình độ chiến đấu của Quán quân đại khái sẽ tăng đến cấp độ Võ Thánh.”
– ——
Khi Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly trở về phi thuyền Thần Điện, trò chơi Người Bất Tử đã đến hồi kết.
Trên sân đấu chỉ còn lại ba người, trong đó có hai người giống nhau như đúc, kẻ còn lại là một vị đại hán thân hình cao to.
Gã ngã trên mặt đất, há mồm thở dốc, máu tươi chảy ra từ những lỗ thủng trên người gã ta, ánh mắt của gã dần trở nên tối đi.
“Để tôi… chết đi…” Gã ta nói đứt quãng.
Đối diện gã ta là một cặp võ sĩ mặc trang phục võ đạo.
“Em trai, em kết liễu gã đi.” Người anh nói.
“Được.” Em trai đáp lời.
Hắn ta đi đến bên cạnh đại hán, đưa tay lên, siết chặt nắm đấm định đập xuống đầu đại hán, nhưng khi tung quyền ra thì lại hướng về phía sau mình.
“Ầm!”
Một âm thanh trầm vang lên, cả hai anh em đều lui ra sau một bước.
“Anh trai thân yêu, tôi biết ngay anh là người như vậy mà.” Người em thù hận nói.
“Bớt giả vờ đi, để có được sự bất tử, cả hai chúng ta đều lựa chọn như nhau thôi.” Anh trai nói.