Pháp sư Á La không đợi gã nói hết, đã tiếp lời: “À không, khi tôi rời khỏi nơi đó, pháp sư Tháp Tây cũng là một Cách quả, chỉ có điều là Thượng vị Cách quả, còn tôi là Hạ vị Cách quả mà thôi, giờ không biết ông ấy đã có đột phá gì mới chưa.”
Trác Mộc Cường Ba im bặt, ngầm kinh hãi tự nhủ: “Mật tu giả, đó rốt cuộc là loại người gì vậy chứ!”
Khước Ba Ca Nhiệt không trực tiếp chạy thẳng về chỗ Ngưu Nhị Oa, mà càng lúc càng đi xa hơn, bởi vì bãi mìn này được bố trí rất phức tạp, đường đi quanh co gấp khúc, nếu không có bản đồ cạm bẫy do chính tay y tự vẽ ra, thì chính y cũng không chắc chắn có thể ra khỏi đây được. Phía sau tiếng nổ vang trời, Khước Ba nghe mà không khỏi thầm kinh sợ uy lực của các thứ hỏa khí hiện đại do Ngưu Nhị Oa mang đến, nếu không theo kiến nghị của y bổ sung thêm hỏa khí vào trận địa bẫy, sợ rằng muốn đối phó với bọn người Giáp Mễ kia e vẫn khá là khó khăn. Một lúc sau, tiếng nổ sau lưng y nhỏ dần, Khước Ba ngoảnh đầu lại bật cười âm hiểm: “Hừ, đây là trận địa cạm bẫy ta bố trí mất mười năm trời, cộng thêm các thứ hỏa dược kia nữa, các ngươi muốn liều mình xông qua thì chỉ có kết cục chết không toàn thây mà thôi.”
Nhưng mới chạy thêm được vài bước, Khước Ba chợt cảm thấy âm thanh có gì không ổn lắm, dường như hơi quá gần, ngoảnh đầu lại nhìn, tức thì hồn bay phách lạc, chỉ thấy pháp sư Tháp Tây đang bắn dây móc lao về phía mình với tốc độ kinh người. Chỉ nghe ông nghiêm giọng quát: “Khước Ba Ca Nhiệt! Ngươi ba lần bốn bận ám sát ta, ta đều bỏ qua cả. Nhưng giờ đây, ngươi lại dùng tà thuật hại người vô tội, thật không thể tha thứ, mau đưa thuốc giải ra đây! Bằng không, hôm nay ta sẽ tiễn ngươi đi gặp tổ sư đó!”
Nhìn pháp sư Tháp Tây lao vun vút qua một rừng đầy cơ quan cạm bẫy, Khước Ba Ca Nhiệt ngỡ như tổ sư của mình giáng phàm, đầu óc hỗn loạn, căn bản không kịp nghĩ ngợi gì, vội vàng quỳ gục xuống đất, hai tay nâng bình sứ lên quá đầu, run giọng lắp bắp: “Tôi… tôi… tôi…” Sau mấy tiếng “tôi” liền, y cảm giác như thần Chết mỗi lúc một đến gần hơn, trong khoảnh khắc sinh tử ấy, cuối cùng y cũng không kìm nổi kêu lên: “Tôi biết lỗi rồi! Xin ngài tha tội! Tôi không dám nữa đâu! Thuốc giải ở đây, xin đừng giết tôi! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!”
Giây lát sau, tiếng ầm ầm đã lắng xuống, âm thanh của các cạm bẫy bị phá ở đằng xa vẫn vọng lại. Khước Ba Ca Nhiệt nghi hoặc mở mắt ra, kỳ lạ thật, có người nào đâu? Lẽ nào vừa nãy mình sợ lão già kia quá, nên bị ảo giác? Y loạng choạng đứng lên, vuốt vuốt mặt, thầm nhủ: “Ban ngày ban mặt còn sợ như vậy! Thế nào cũng có ngày ta giẫm nát ngươi dưới gót chân! Hừ! Ủa?” Y đột nhiên nhận ra bàn tay mình nhẹ bẫng, bình sứ lúc nãy đâu rồi? Bị lấy mất rồi sao? Y vội lục lọi khắp người, sắc mặt tức thì tái mét như tờ giấy, ngồi phịch xuống đất, quả tim đập thình thịch như điên cuồng trong lồng ngực.
Một lúc lâu sau đó, Khước Ba Ca Nhiệt mới đứng lên được, ngước nhìn về phía âm thanh vang xa dần, thầm biết Ngưu Nhị Oa lần này khó mà thoát nạn. Vùng căn cứ địa nhiều năm này sợ rằng cũng bị người ta chiếm mất rồi, lẽ nào, mình không còn nơi nào để đi nữa? Y nghĩ ngợi một lúc, rồi xoay người chạy về phía biển Sinh Mệnh, thầm nghĩ: “Xem ra, đành phải đến chỗ tên đồng minh cũ kia rồi.” Nhưng vừa được mấy bước, y lại dừng lại, tự nhủ: “Nhưng cái tên đó tâm địa sâu xa như vậy, bây giờ qua đó, liệu hắn có lấy ta ra làm vật thí mạng không? Không, có lẽ ta vẫn còn hữu dụng với hắn, phải rồi, cứ vậy đi.” Chủ ý đã quyết, Khước Ba Ca Nhiệt liền tất tả chạy vù đi.
Pháp sư Tháp Tây cất thuốc giải vào người, không dừng lại dù chỉ một khoảnh khắc, trực tiếp lao bắn về nơi hiểm yếu nhất giữa trận địa cạm bẫy, đó cũng là nơi Ngưu Nhị Oa náu mình bắn lén bọn họ! Mắt thấy bóng người mỗi lúc một đến gần, Ngưu Nhị Oa cũng không khỏi cuống tay cuống chân, nhưng lần nào bóng dáng ấy cũng chỉ lướt qua ống ngắm trong một chớp mắt, y căn bản không thể nào bắt kịp được tốc độ di chuyển ấy.
“Chó chết thật!” Thấy pháp sư Tháp Tây chỉ còn cách mình chừng hai ba trăm mét, Ngưu Nhị Oa tức tối tháo luôn ống ngắm ra, giương súng lên ngắm không. “Tạch!” “Tạch!” “Tạch!”… Y như người đang bắn đĩa bay, những viên đạn liên tiếp lao về phía pháp sư Tháp Tây, viên sau nhanh hơn viên trước. Thế nhưng, rõ ràng đối phương còn đang tránh né các loại cạm bẫy, vậy mà y vẫn không sao bắn trúng được. Ngưu Nhị Oa thầm nhủ: “Đó là con người sao? Quái vật mới đúng!”
“Soạt” một tiếng, pháp sư Tháp Tây bắt được một mũi phi tiêu chẳng rõ từ đâu bắn tới, tuy vị trí chưa chuẩn lắm, nhưng ông cũng lờ mờ nắm được phạm vi náu mình của Ngưu Nhị Oa rồi. Mũi phi tiêu lao vút khỏi tay, kế đó lại thêm mấy mũi tên, vài mũi phi đao… Pháp sư bắt được thứ gì liền ném cả về phía Ngưu Nhị Oa thứ ấy. Nhất thời, Ngưu Nhị Oa cũng bị dồn ép cho luống cuống chân tay. Tránh được mấy lần, cuối cùng y cũng bị một lưỡi câu móc ngược ghim vào vai trái, đau đến nghiến răng nghiến lợi, khẩu AM388 cũng rơi mất. Y bèn rút ngay khẩu M500 ra, định chống trả đến cùng. Bỗng nghe “cạch” một tiếng, khẩu súng đã bị dây móc xuyên qua ổ cò, chỉ thấy cổ tay pháp sư Tháp Tây hất nhẹ, khẩu M500 đã nhẹ nhàng rơi xuống tay.
Pháp sư một tay bám vào thân cây, tay kia cầm súng. Ngưu Nhị Oa đứng dưới đất, một tay ôm vết thương trên vai trái, ngước nhìn quái vật trên cây. Chỉ nghe pháp sư Tháp Tây nói: “Tại sao lại bắn lén chúng ta? Ngươi là người của chúng à? Merkin?”
Ngưu Nhị Oa hằn học gằn giọng: “Muốn giết thì giết đi, đừng phí lời nữa. Đời này ta không giết được Trác Mộc Cường Ba, chết đi làm ma cũng quyết không tha cho hắn!”
Pháp sư Tháp Tây thoáng ngẩn người, nói: “Cường Ba thiếu gia? Ngươi và cậu ấy có thù hận gì?”
Ngưu Nhị Oa nhìn con người ăn mặc quái dị trước mắt, không rõ đối phương rốt cuộc là địch hay bạn, nhưng trông bộ dạng thì có vẻ không muốn giết chết mình, bèn lạnh lùng “hừ” một tiếng. Pháp sư Tháp Tây lại nói: “Nếu đây là vấn đề của ngươi và cậu ấy, vậy thì cũng nên đối mặt giải quyết một lần, trận địa cạm bẫy này hẳn phải có chốt tổng chứ, ở đâu? Có phải trong lán trại kia không?”
…
Mấy phút sau, được pháp sư Tháp Tây dẫn đường, bọn Trác Mộc Cường Ba tránh khỏi bãi mìn, đến chỗ doanh trại nhỏ của Ngưu Nhị Oa. Nhạc Dương lớn tiếng thốt: “Thì ra tên này nhặt được một bộ hòm thiết bị, thảo nào có nhiều vũ khí thế! Ha ha, lần này may mắn thật!” Vừa dứt lời, anh đã chạy tới mở một hòm vũ khí đạn dược ra.
Trác Mộc Cường Ba hỏi: “Kẻ bắn tỉa đó đâu rồi?”
Pháp sư Tháp Tây chỉ tay: “Hắn ở trong kia.”
Vào trong lều, Ngưu Nhị Oa ngồi dưới đất, không biết pháp sư Tháp Tây đã làm gì mà mặt y trông lộ rõ vẻ uể oải ủ rũ.
Trác Mộc Cường Ba ngây người ra giây lát, nói: “Là mày à?”
Ngưu Nhị Oa nghiến răng kèn kẹt nói: “Đúng vậy, không ngờ phải không! Trác Mộc Cường Ba, mày có biết hai năm nay tao trải qua như thế nào không? Tao hận không thể lóc xương xẻ thịt mày ra ăn tươi nuốt sống! Trả anh trai lại cho tao đây!”
Trác Mộc Cường Ba chau mày, Trương Lập đứng bên cạnh không nhịn được lên tiếng: “Này, tự mày bắn chết anh trai mày đấy chứ! Chúng mày đã cầm súng bắn chết bao nhiêu người rồi? Xử theo pháp luật, thì cả hai em nhà mày đã chết mấy chục lần rồi ấy chứ!”
“Bọn chúng muốn giết tao, chúng tao không nổ súng, chẳng lẽ chờ chết à? Tất cả chúng mày đều muốn đuổi giết bọn tao!” Ngưu Nhị Oa nhìn chằm chằm xuống đất, sắc mặt vẫn hết sức hung hãn.
Trương Lập khịt mũi nói: “Chúng mày không đi săn trộm, ai thèm đuổi giết chứ!”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Ngưu Nhị Oa, anh trai mày chết dưới họng súng của chính mày, hơn nữa từ khi đặt chân lên con đường của kẻ săn trộm, chúng mày cũng phải biết rằng mình không có kết cục tốt đẹp gì rồi. Bọn mày liều mạng đi săn trộm thế, rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền? Sống như vậy cũng chưa thấy đủ à? Mày không cảm thấy mình rất yếu hèn hay sao?”
Lúc này, Nhạc Dương hưng phấn chạy vào, cầm theo một món vũ khí có hệ thống điện tử rất hoàn bị: “Cường Ba thiếu gia, xem cái này này, đồ tốt đấy nhé.”
Trương Lập ngây người ra, thốt lên: “Đây… đây là súng tiểu liên XM29 của OICW 1 mà, nó… không phải vẫn đang trong quá trình nghiên cứu chế tạo sao? Trời ơi, bọn chúng lại…”
Ba Tang cũng chạy vào, lạnh lùng cầm theo hai khẩu SCAR của lính đặc chủng Mỹ, đưa cho Trác Mộc Cường Ba một khẩu.
Nhạc Dương hân hoan giới thiệu với Trương Lập: “Nhìn đây này, cái này này, hệ thống đo khoảng cách bằng tia laser, tự động tìm mục tiêu, đạn nổ, khống chế tia lửa bằng hệ thống điện tử, hì hì…”
Lữ Cánh Nam cũng cầm vũ khí bước vào, cất tiếng hỏi: “Tên này xử lý sao đây?”
Trác Mộc Cường Ba đưa mắt nhìn Trương Lập, Trương Lập lại nhìn sang Nhạc Dương, tuy họ đều đã trải qua chiến đấu, nhưng giết một kẻ tay không tấc sắt thì không ai làm được. Nhạc Dương ngoẹo đầu, bên cạnh anh là Ba Tang. Ba Tang nói: “Giao cho tôi được rồi.” Pháp sư Tháp Tây thở dài, lắc đầu.
Trác Mộc Cường Ba gật đầu. Lúc này, Ngưu Nhị Oa nãy giờ vẫn im lặng nằm dưới đất đột nhiên nhảy chồm lên, giật tung vạt áo ra, không ngờ y lại quấn cả thuốc nổ Cơn Lốc Đen trên ngực. Chỉ nghe y gầm lên: “Nổ súng đi, người trong căn lều này đều chết sạch! Trác Mộc Cường Ba, tao với mày cùng chết một lượt!” Dứt lời, tựa như muốn lao bổ tới Trác Mộc Cường Ba. Nhạc Dương và Trương Lập vội chắn trước mặt gã, không ngờ Ngưu Nhị Oa lại lăn ngược về phía sau, luồn ra phía ngoài căn lều, rồi ném luôn miếng thuốc nổ Cơn Lốc Đen nhỏ như cái đồng hồ đeo tay ấy trở lại.
Nhạc Dương và Trương Lập vội hét lớn: “Chạy mau! Tạc đạn đấy!”
——————————–
1 Viết tắt của Objective thegioitruyen.combat Weapon, tên một chương trình phát triển vũ khí cá nhân công nghệ cao.
Phần 61: Cái chết của đội trưởng Hồ Dương
Trong rừng, sáu thớt ngựa đang lao đi như ánh chớp, chính là nhóm người bọn Trác Mộc Cường Ba. Bọn họ đụng độ một nhóm lính áo đen dùng cung tên, kết quả không cần phải nói cũng biết, nhóm lính kia không thể ngăn bước được họ dù chỉ một phút, ngược lại còn cung cấp thêm mấy con ngựa khỏe. Chỉ có điều, buổi sáng sớm ngồi thuyền đi đường vòng lên bờ cũng tốn mất một chút thời gian, giờ đây tình hình càng lúc càng gấp rút, bọn Trác Mộc Cường Ba ai nấy đanh mặt lại, để mặc cơn gió như những ngọn roi vô hình táp lên. Tất cả đều đã được tính toán kỹ càng, từ kẻ địch chặn đường, đến tên Max bỏ trốn, cạm bẫy… duy chỉ một điều họ không nghĩ đến, đó chính là thời tiết ở Shangri-la này!