“Vậy Ngọc Nhi, ta hỏi ngươi một chuyện cuối cùng, ngươi thành thật trả lời ta, không được nói dối.”
Quân Huyền Kiêu nói rất nghiêm túc, ánh mắt chân thành.
“Ngươi nói đi.”
“Ngươi… còn hận ta không?”
Quân Huyền Kiêu hỏi xong, ánh mắt không chuyển động mà nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc, từ trước đến nay hắn không phải là người để tâm đến lời đánh giá phỉ báng của người khác, nhưng hắn mong chờ đáp án này quá lâu rồi. Thẩm Ngọc buông tay hắn ra, xoay đầu sang một bên.
“Hận.”
Một chữ nhẹ nhàng, lại giống như nặng ngàn cân, khiến tay Quân Huyền Kiêu mất lực, rũ xuống, hắn cười thê lương, nhưng còn cay đắng hơn vạn phần so với khóc.
“Nhưng không bằng một phần vạn yêu ngươi.” Thẩm Ngọc nói.
(tưởng là thủy tinh, hóa ra là đường =]]]])
Con ngươi Quân Huyền Kiêu khẽ động, dấy lên sức sống lần nữa, mừng rỡ như điên muốn ngồi cả dậy.
“Có thật không? Ngọc Nhi? Ngươi yêu ta… yêu ta? Ngươi không lừa gạt ta? Vậy tại sao trước đó ngươi nói hận ta, ta còn tưởng rằng… còn tưởng rằng…”
Vẻ mặt Quân Huyền Kiêu phức tạp, trong đôi mắt thâm thúy vậy mà lại nổi lên nước mắt, bởi vì quá hưng phấn khiến vết thương rớm máu.
“Ngươi đừng động loạn! Không chết dưới tay người Hung Nô, còn động nữa sẽ chết trong tay mình đấy!” Thẩm Ngọc trách cứ nói, “Ai bảo trước kia ngươi bắt nạt ta như vậy? Ta trêu chọc ngươi một chút không được sao?”
“Được, được… Ngọc Nhi, ngươi học thói hư rồi.”
Quân Huyền Kiêu có mấy lời, đến bên miệng lại dừng.
Hắn muốn nói hắn không giết cha Thẩm Ngọc, năm đó Thái Tử Tiêu Hề Diệp đề phòng hắn có tâm tư riêng, chưa từng báo lại, mà trực tiếp hạ chỉ thuộc hạ Hắc Vũ Doanh truy đuổi Sở nhân.
Đúng lúc Quân Huyền Kiêu ở Nam quốc, biết được chuyện này, cho nên mới viết mật thư chuẩn bị báo lên, suy nghĩ thận trọng một chút, nếu Tiêu Hề Diệp đã không thông qua tay hắn, vậy thì hắn cũng chẳng muốn để Tiêu Hề Diệp biết chuyện này, cuối cùng cũng không đưa mật báo đi.
Bằng không tại sao sau khi gặp Thẩm Ngọc, mới bắt đầu bày mưu tính kế chuyện Quân Sơn Lăng?
Kết quả trời xui đất khiến Tiêu Hề Diệp thấy Thẩm Ngọc ở Vương phủ, cho rằng lúc đó Quân Huyền Kiêu sớm đã biết bí mật của Sở nhân.
Có một số việc không cần phải giải thích, thà rằng sau này đối xử tốt hơn với Thẩm Ngọc, còn hơn là khiến y nhớ lại đau thương.
Huống chi Quân Huyền Kiêu cũng đã không còn sức nói chuyện, hắn nhắm mắt lại, rơi vào giấc ngủ sâu.
Thẩm Ngọc thấy quân y băng bó cẩn thận, Quân Huyền Kiêu đã ngủ, y chuẩn bị đứng dậy để cho hắn nghỉ ngơi dưỡng thương thật tốt.
Mới vừa đứng lên, Quân Huyền Kiêu giống như là có cảm ứng vậy, bắt lấy tay y.
“Ngọc Nhi, ngươi đừng đi… đừng rời xa ta.”
Thẩm Ngọc không rõ hắn có ý thức, hay là đang mê man trong mộng.
“Ngọc Nhi, ở cùng ta.”
Thẩm Ngọc hoảng hốt cảm thấy Quân Huyền Kiêu trước mặt có chút xa lạ, hắn mạnh mẽ ngang ngược, tùy ý làm bậy, nhưng từ trước tới nay chưa từng sợ mất đi như này, chưa từng cần người bầu bạn như lúc này.
…..
Khương Đường
Tác giả có lời
Ban đầu chuẩn bị một đoạn cảnh H bên dưới… nhưng
Cua đồng: Ngươi dám viết cảnh H ta sẽ cắt đoạn đấy! (nhắc cho các bạn nhớ, cua đồng nôm na là bên kiểm duyệt ấy ạ)
Hỏi chấm….??