Đông Tầm gật đầu, “Nghĩ kỹ rồi.”
“Sơn hà vạn dặm, luôn có địa phương để ngươi mở ra khát vọng.” Uyển Nhi cần phải thừa nhận, Đông Tầm là đệ tử mà nàng đắc ý nhất, “Ta rửa mắt mong chờ.”
“Phu tử phải bảo trọng nhiều hơn.” Đông Tầm lại trịnh trọng nhất bái với Uyển Nhi, cố gắng giấu đi nước mắt, “Đông Tầm xin bái biệt.” Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại mà rời khỏi chính điện.
Uyển Nhi đứng dậy nhìn theo nàng ấy đi xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt nàng.
Có người rời đi, là bởi vì có địa phương muốn hướng tới, có người rời đi, chỉ vì muốn thoát khỏi chốn cũ thương tâm.
Uyển Nhi đã sớm nhìn thấu tâm tư của Đông Tầm, nàng hy vọng có một ngày như vậy, Đông Tầm có thể tìm được người trong lòng chỉ thuộc về một mình nàng ấy. Uyển Nhi chỉ cảm may mắn là Đông Tầm rời khỏi Thần Đô vào năm Thanh Bình đầu tiên, bởi vì nữ tử tư thục trong thiên hạ đều có thể cho Đông Tầm một chỗ dung thân, để nàng ấy phát huy sở trường.
Từ xưa học giả đều là nam tử, có lẽ một ngày kia, khi Đông Tầm trở về sẽ trở thành nữ học giả đầu tiên của Đại Đường.
Uyển Nhi hy vọng chính mình có thể chờ đến được một ngày đó.
Nghĩ đến đây, Uyển Nhi không biết là bởi vì luyến tiếc, hay bởi vì trong lòng hưng phấn, tầm mắt lại khó có thể khống chế được mà một chớp mắt đã mơ hồ.
Hồng Nhụy nhìn thấy Chiêu Nghi đỏ mắt, lặng lẽ đến gần Uyển Nhi, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Xin Chiêu Nghi bảo trọng.”
“Ừm.” Uyển Nhi nhất định sẽ bảo trọng thân thể, chỉ vì nàng muốn nhìn thấy không chỉ có Thái Bình cai trị thịnh thế, mà còn có thời đại hồng trang nữ tử cùng thể hiện sở trường.
“Đừng để bệ hạ biết ta đã khóc.” Uyển Nhi nghiêng mặt dặn dò Hồng Nhụy.
Hồng Nhụy gật đầu, “Vâng.”
Thái Bình sao lại không biết Uyển Nhi đã khóc, cô nương mà nàng ngày đêm đặt ở đầu quả tim, tự nhiên để bụng đến mọi chuyện. Nghe Đại Tướng Quân cấm quân Lý Lăng bẩm báo Đông Tầm rời khỏi Thần Đô, Thái Bình lập tức triệu Bùi Hoài Thanh tới hỏi ý.
Bùi Hoài Thanh nghe Đông Tầm đã rời đi, thần sắc phức tạp, sau một lúc lâu mới nói một câu, “Cần gì phải như thế?”
Thái Bình phất tay cho Xuân Hạ mang theo các cung nhân khác lui ra, đợi trong điện chỉ còn lại Thái Bình cùng Bùi Hoài Thanh, Thái Bình tiếp tục hỏi: “Trẫm vốn định chỉ hôn ngươi cùng Đông Tầm, hôm nay Đông Tầm rời khỏi Thần Đô, xem như đã cho trẫm một đáp án, còn Bùi khanh ngươi thì sao? Ngươi tính toán như thế nào?”
Bùi Hoài Thanh chắp tay nhất bái với Thái Bình, “Người nên rời khỏi Thần Đô, là thần.”
“Trẫm phái người âm thầm bảo hộ Đông Tầm, nếu ngươi muốn đuổi theo nàng……” Thái Bình nhắc nhở Bùi Hoài Thanh.
Bùi Hoài Thanh nghiêm túc nói: “Bệ hạ hiểu lầm, thần đối với Đông Tầm, từ đầu đến cuối chỉ là tình tỷ muội.”
Thái Bình còn muốn hỏi cái gì, Bùi Hoài Thanh đã tiến lên thỉnh chỉ, “Thần xin bệ hạ cho thần đến châu phủ rèn luyện, chỉ cần thần không còn ở Thần Đô, liền sẽ không có người dâng thư phiền nhiễu bệ hạ tứ hôn cho thần.”
“Nhất định phải như thế?” Thái Bình luyến tiếc Bùi Hoài Thanh, trong kinh có rất nhiều chuyện nàng chỉ tin được nàng ấy.
“Thần đã đáp ứng bệ hạ, sẽ tận trung với bệ hạ cả đời, thần sẽ không nuốt lời.” Bùi Hoài Thanh nâng mặt lên, yên lặng nhìn Thái Bình, “Thần ở châu phủ, có thể giúp đỡ bệ hạ càng nhiều, xin bệ hạ thành toàn.”
Thái Bình chần chờ, nắm thật chặt nắm tay.
“Bệ hạ, đây là con đường mà thần muốn đi.” Bùi Hoài Thanh khẩn thiết thỉnh cầu.
Thái Bình nặng nề thở dài, “Ngươi đi rồi, ai quản Lễ Bộ giúp trẫm?”
“Lễ Bộ thị lang Trương Trọng, là lương thần do thần đề bạt, để hắn tiếp quản Lễ Bộ không gì thích hợp hơn.”
“Muốn đi mấy năm?”
“Tới thời điểm có thể trở về, thần liền dâng thư lên bệ hạ, thỉnh chỉ về kinh.”
“Như vậy thì, ngươi không cần đến châu phủ.”
Thái Bình đã nghĩ kỹ đặt Bùi Hoài Thanh đến nơi nào, “Ngươi đến Trường An, trấn giữ Tây Kinh.”
Bùi Hoài Thanh hơi ngạc nhiên, “Bệ hạ……”
“Vùng Lũng Tây là căn bản của Lý Đường ta, để ngươi trấn giữ bên đó làm dân giàu binh mạnh, trong lòng trẫm cũng an tâm hơn.” Thái Bình nói xong, tầm mắt nhìn về phía sắc trời ngoài điện, “Ngươi trở về chờ thánh chỉ, ngày mai sẽ đưa đến phủ ngươi.”
“Vâng.” Bùi Hoài Thanh cảm kích nhất bái.
Thái Bình nói đầy ẩn ý: “Đông Tầm là một cô nương tốt.”
“Nhưng thần chỉ có một trái tim.” Bùi Hoài Thanh nói với nàng một lời thật lòng, “Chỉ có thể chứa một người.” Mặc dù người nọ ương ngạnh kiêu căng, nhưng con tim nồng nhiệt của người ấy vẫn làm cho trái tim nàng phải rung lên, cứ như vậy không kiêng nể gì mà xâm nhập vào tim nàng, chiếm lấy toàn bộ trái tim, rốt cuộc không thể chứa thêm ai khác.
Thái Bình đoán được tên của người nọ, bởi vì mật tin hồi báo, Bùi Hoài Thanh đã từng đến am ni cô mà An Lạc đang ở, cũng là bắt đầu từ ngày ấy, An Lạc đã không còn phát điên gây loạn nữa.
“Đáng giá sao?” Thái Bình nhịn không được hỏi nàng.
Bùi Hoài Thanh cười khổ, “Bệ hạ cho rằng, đáng giá sao?”
Thái Bình trầm mặc không nói.
Bùi Hoài Thanh trịnh trọng nhất bái với Thái Bình, “Nếu có một ngày nàng ấy có thể giải được câu đố mà thần đã đưa, chỉ cần nàng ấy nguyện ý, thần sẽ thỉnh chỉ tứ hôn từ bệ hạ.”
“Nếu không muốn thì sao?” Thái Bình hiểu tâm tính của An Lạc, nếu nàng ta biết được thân phận thực sự của Bùi Hoài Thanh, sao có thể quy quy củ củ?
Bùi Hoài Thanh thoải mái cười, “Buông tay thần, với nàng ấy mà nói cũng là một loại giải thoát.”
Thế nhân đều biết An Lạc có bệnh điên, lời nói của nàng ta, chỉ cần Thái Bình lấy một câu “Ăn nói khùng điên” ngắt lời, trên đời sẽ không có mấy người tin nàng ta, huống hồ, tuy An Lạc ở am ni cô tu thân dưỡng tính, nhưng trên dưới Thần Đô đều biết, đó chính là nhà giam, mỗi tiếng nói cử động của nàng ta đều nằm trong khống chế của Thái Bình.
Thái Bình không biết còn có thể nói cái gì, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hoá thành một câu, “Bảo trọng.”
“Bệ hạ cũng phải bảo trọng thân thể.” Bùi Hoài Thanh quỳ xuống đất lễ bái, rời khỏi đại điện.
Thái Bình chua xót thở dài, bỗng nhiên có vài phần cô tịch, nàng nhìn thoáng qua mấy chục quyển tấu chương chưa phê duyệt được đặt trên long án, không khỏi lẩm bẩm than thở: “Quả thật là quả nhân mà……”
Lúc này, nàng chỉ muốn nhanh chóng xử lý xong chính vụ, sớm chút đến chỗ Chiêu Nghi, ngã xuống gối Uyển Nhi, để Uyển Nhi ôn nhu xoa xoa thái dương cho nàng.
Nàng thành toàn cho Bùi Hoài Thanh, tựa như Uyển Nhi thành toàn cho Đông Tầm.
Mấy kẻ si tình trên thế gian yêu hận ly biệt, cuối cùng vẫn luôn có một kết cục, có lẽ là hạnh phúc, có lẽ là bi thương, đều phụ thuộc vào ý niệm của người trong cuộc. Thái Bình may mắn, một đời này cùng Uyển Nhi không có sai lầm hay bỏ lỡ, dày vò hơn mười năm, cuối cùng cũng có được kết thúc tốt đẹp.
Chú giải
Giả phượng hư hoàng: phượng và hoàng vốn là từ chỉ giống cái và đực, giả phượng hư hoàng thường để chỉ mối quan hệ phối ngẫu không đúng với thế tục, đồng tính luyến ái.