Tựa như ngày đó, một giây trước hắn còn bị thương thoi thóp nằm trên mặt đất, giây tiếp theo đã có thể đạp đổ hắn và phụ thân xuống thành bại tướng.
Bị hắn bắt đi, mình có thể bị giết chết hay không?
Lục Uyên muốn giãy giụa, thế nhưng thân thể lại không động đậy được, duy chỉ có cánh tay là có thể cử động.
Mới vung vẩy hai cái, Lục Trầm bỗng nhiên vươn cái tay còn trống của hắn ra, bẻ ngược tay hắn ta ra đằng sau, hắn ta rõ ràng có thể nghe được thanh âm xương cốt mình bị bẻ, tay trực tiếp rũ hắn xuống.
Nước mũi nước mắt đều bị kích thích trào ra.
Lục Uyên chỉ lo đau đớn, không rảnh lo những thứ khác, chờ tới khi bị Lục Trầm ném xuống đất, hắn ta mới phản ứng lại, mình đã bị đưa tới phòng của phụ thân rồi.
Lục Hải nhìn con trai mình giống như một con rệp nằm trên mặt đất, sắc mặt liền xanh mét.
“Lục Trầm, ngươi…”
Lục Trầm đi qua, một chân nhấc lên đá vào bụng dưới của Lục Hải.
Lục Hải ăn đau, đổ ầm xuống đất, ôm bụng.
Chân Lục Trầm như có như không dẫm lên mắt cá chân của Lục Hải.
“Nàng ở đâu?”
Lục Hải chỉ ôm bụng, không nói.
Lục Trầm cũng không do dự, một chân nặng nề dẫm xuống.
Lục Hải thét lên một tiếng, nha hoàn bên ngoài nghe được, da đầu cũng trở nên tê dại.
Lục Hải lấy một loại tư thế quỷ dị nằm trên mặt đất, ý niệm duy nhất trong đầu ông ta chính là chân ông ta sắp bị phế đi rồi.
Lục Trầm mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại không đạt tới đáy mắt, làm người khác nhìn vào mà lòng thấy run sợ.
“Không nhanh chóng đi tìm đại phu, chân của ông có lẽ sẽ thật sự bị phế đi. Vẫn quyết không nói ra sao?”
Lục Hải còn chưa nói gì, Lục Uyên bên cạnh đã chịu không nổi.
Hắn ta sợ Lục Trầm sẽ làm gì mình, rốt cuộc thì Lục Trầm cũng điên rồi, hắn ta tuyệt không muốn chết.
“Cha, cha rốt cuộc đã làm gì, mau nói đi!”
Lục Hải âm thầm mắng Lục Uyên không có tiền đồ, ông ta cảm thấy dù đã tới tình trạng này rồi thì chỉ có thể đánh cược tính mạng. Ông ta cũng không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy.
Ông ta thống khổ cũng phải kéo Lục Trầm theo cùng.
“Rất tốt.”
Lục Trầm đóng cửa phòng lại, lấy một cái ghế tới ngồi xuống trước mặt họ.
Bóng ma bao phủ lên hai người, Lục Uyên nhìn Lục Trầm, tâm đã chìm xuống đáy cốc.