Người lên tiếng là ông cụ Tống gia Tống Nguyên Nghĩa.
Tống Kỳ Minh gật gật đầu nói:
– Hôm nay tới hội nghị gia tộc Tống gia ngoại trừ tôi là con cháu Tống gia, còn có Âu Phong của Âu gia và tiền bối Lý Minh Cường. Âu gia bởi vì một chút chuyện nhỏ gây thù với Diệp Mặc, đã bị tên tặc tử Diệp Mặc này gần như diệt toàn bộ gia tộc. Nhị Hổ nhà Âu gia thì bị Diệp Mặc giết.
– Hồ Khâu đệ tử của tiền bối Lý Minh Cường cũng là bị Diệp Mặc giết, có thể nói Diệp Mặc trời sinh tính dễ giết, máu tươi trên tay nhiều lắm. Hiện tại Tống gia ta cũng đắc tội hắn, ta nghĩ hắn kế tiếp động thủ nhất định là Tống gia ta, nếu chúng ta không sớm phòng bị người này một chút, khoảng cách Tống gia diệt vong đã không xa.
Tống Kỳ Minh nói xong, Âu Phong sắc mặt trắng bệch tay nắm thành một nắm đấm, một câu cũng không nói, tuy nhiên từ sự run rẩy trên thân thể của y là có thể nhìn ra đáy lòng y phẫn nộ.
Lão già tóc đen đột nhiên mở to mắt, hừ lạnh một tiếng nói:
– Người tuổi trẻ bây giờ ngang ngược kiêu ngạo, ỷ vào chính mình học chút bản lĩnh, liền khoe khoang chung quanh. Hồ Khâu là đệ tử thân truyền của ta, nếu không giết tên kẻ trộm này rửa hận cho đệ tử của ta, Lý Minh Cường tôi đúng là đã uổng công học võ mấy chục năm.
– Lý tiền bối không nên gấp gáp, Diệp Mặc là người mà tất cả chúng ta đều muốn giết, tuy nhiên người này quả thật có rất bản lĩnh. Lần này nếu muốn động thủ nhất định phải một kích đạt được, quyết định không thể để cho hắn lại có cơ hội thở dốc. Hơn nữa, Hồ Khâu tiên sinh cũng là bởi vì chuyện của Tống gia mà gặp nạn, Tống gia sẽ không đứng nhìn bỏ qua.
Một người đàn ông ngồi ở bên trái Tống gia lập tức đứng lên khom người nói.
Tống gia là mời Lý Minh Cường đến giúp, hiện tại thấy y nói như vậy, liền trực tiếp biến thành Tống gia trợ giúp Lý Minh Cường.
Lý Minh Cường già mà thành tinh, loại lời này làm sao có thể nghe không hiểu, mắt lạnh nhìn người vừa nói chuyện này một chút, không hé răng.
Tống Kỳ Minh lại hừ lạnh một tiếng nói:
– Tống Hổ, anh câm miệng cho tôi, thu hồi chút khôn vặt kia của anh lại, Lý Minh Cường tiền bối lần này là đến trợ giúp Tống gia đấy.
Tống Hổ cố hết sức cũng không mua được được sự đồng lòng, mặt đỏ lên, ngồi ở một bên, không nói gì nữa.
Tống Hải lại đứng lên nói:
– Gia chủ, Lý tiền bối, Diệp Mặc này quả thật không phải kẻ đầu đường xó chợ, ngoại trừ Lý tiền bối ra, Tống gia chúng ta không có bất kỳ người nào là đối thủ của hắn. Hơn nữa chúng ta bây giờ còn không thể lấy thủ đoạn quốc gia mà quang minh chính đại đối phó hắn, bởi vì hiện tại hắn đã trở thành tổng huấn luyện viên của Phi Tuyết. Tuy nhiên, hiện tại có một người có thể đối phó hắn, nếu gia chủ bằng lòng gặp y, tôi lập tức có thể dẫn y tới đây.
– Là ai? Mau mời hắn vào.
Tống Kỳ Minh hiện tại đang lo không có cách nào đối phó Diệp Mặc, bây giờ lại có người nói có thể đối phó hắn. Y sao có thể không vội mà muốn biết.
Tuy rằng y biết Lý Minh Cường rất lợi hại, nhưng có đối phó được với Diệp Mặc hay không, y cũng không chắc chắn, dù sao ngay cả con hổ Âu gia cũng bị Diệp Mặc chém giết, có thể thấy được Diệp Mặc lợi hại đến độ khiến lòng y kinh hãi, không cần nói nữa, hiện tại y không thể vận dụng lực lượng quốc gia để đối phó Diệp Mặc, cho dù là có thể vận dụng, chẳng lẽ người nhiều là có thể đối phó Diệp Mặc sao?
Đang lúc mọi người đang đoán mò, Tống Hải đã mang vào một gã đàn ông trung niên gầy teo. Khoảng bốn mươi tuổi, mắt tam giác, lông mi rất dài. Tuy rằng đi vào phòng nghị sự của đại gia tộc hạng nhất Tống gia này, nhưng thần thái thản nhiên, không có chút khẩn trương, có vẻ bình tĩnh.
– Gia chủ, vị này chính là Đông Phương Tê, không lâu trước đã tìm Tống gia, nguyện ý giúp đối phó Diệp Mặc.
Tống Hải đơn giản giới thiệu Đông Phương Tê một chút, sau đó liền lập tức thối lui.
Tống Kỳ Minh lập tức đứng lên
– Đông Phương Tê? Chẳng lẽ ông là tổng quân sư của Nam Thanh năm đó, cũng là Đông Phương Tê người chỉ đạo ‘Nam thanh”, cuối cùng cư trú lâu dài ở Senna?
Đông Phương Tê khẽ mỉm cười, học cổ nhân ôm quyền,
– Đúng là kẻ hèn mọn này, không ngờ cũng lọt vào tai gia chủ Tống gia, quả là vinh hạnh của Đông Phương Tê.
– Mời ngồi, mời ngồi.
Tống Kỳ Minh biết Đông Phương Tê, lúc trước khi ‘Nam thanh” còn đang liều mạng đấu tranh, thậm chí Thiên Long Đầu còn chạy lang thang bốn phía, Đông Phương Tê đã xuất hiện. Y là một người lực định Càn Khôn, vô số kế sách từ trong đầu của y đi ra, cuối cùng thành đại bang phái ‘Nam thanh”, có thể nói ‘Nam thanh” là một bang phái mà liên quốc gia đều không thể nề hà, có thể nói bang phái là do Đông Phương Tê một tay làm nên. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Lúc trước Tống Kỳ Minh nghe nói qua người này, Đông Phương Tê thường thường cảm thán nói
– Hận không thể sống ở tam quốc, cùng Gia Cát, Tư Mã phân cao thấp.
Biểu lộ khát vọng của người này thật lớn, chỉ có điều đáng tiếc ở hệ thống tân chính trị, Đông Phương Tê đúng là không có đất dụng võ. Y không xuất thân từ đại gia tộc, cũng không thể tiến vào quan trường, chỉ có thể phụ tá Thiên Long Đầu thành tựu tiểu Hoàng đế một phương, nhưng giấc mộng tiểu hoàng đế này lại bị Diệp Mặc chặt đứt, cho nên muốn nói hiện tại người Đông Phương Tê hận nhất là ai, không thể nghi ngờ đó chính là Diệp Mặc.
Đông Phương Tê thong dong ngồi xuống, rồi mới lên tiếng:
– Tống gia chủ có phải đang cảm thấy phiền muộn về Diệp Mặc hay không?
Tống Kỳ Minh đối với đại danh Đông Phương Tê như sấm bên tai, hiện tại thấy y hỏi, đương nhiên sẽ không cất giấu, nói thẳng:
– Đúng, không dối gạt anh Đông Phương, Tống gia hiện tại đang rất gian nan, đối mặt Diệp Mặc không làm gì được, kính xinanh Đông Phương xuất thủ tương trợ.
Đông Phương Tê khẽ mỉm cười
– Tôi nếu đến đây, chính là muốn giúp Tống gia xuất lực. Không cần nói nữa Đông Phương Tê tôi và Diệp Mặc vốn là thù sâu như biển, cho dù là không có chút ân oán nào, tôi cũng không quen nhìn người này kiêu ngạo như thế, tuy nhiên trước đó, tôi muốn biết Tống gia có quân bài nào chưa lật.