“Chỉ có Tiểu Chiêu vương mới có thể điều tra rõ vụ án, mới có thể tạo ra động tĩnh lớn đến thế, để sĩ tử tụ tập trước cửa cung đòi chân tướng.” Giọng Tào Côn Đức thấm đẫm sự đắc chí, “Tuy bây giờ các ngươi đã trấn an được bách tính trong kinh, nhưng có phải đã có sĩ tử địa phương dâng thư bất bình thay Cật Bắc, nghi ngờ chiến công của tiên đế, yêu cầu tháo dỡ Tiển Khâm Đài không?”
Thanh Duy không trả lời.
Tào Côn Đức thật sự quá thông minh, dù ở nơi tối tăm không lọt ánh sáng, lão vẫn đoán được chính xác những chuyện xảy ra bên ngoài.
Thanh Duy không muốn giải thích, Tào Côn Đức có cố chấp của lão, dù nàng có nói chưa chắc lão đã nghe, nên chỉ hỏi: “Có đáng không? Nghĩa phụ có biết vào ngày sĩ tử gây rối, Đôn Tử đã chết.”
Bất thình lình,trong mắt Tào Côn Đức lóe lên vẻ ngỡ ngàng.
Có lẽ lão đã liệu trước được chuyện ấy, nhưng khi nghe từ miệng người khác thì lại là một chuyện, bởi dẫu sao Đôn Tử cũng được một tay lão nuôi lớn.
“Chết thế nào?” Một lúc lâu sau, lão hỏi.
“Sĩ tử tụ tập làm loạn, có kẻ cướp ra tay nhân lúc đông đúc, Đôn Tử không thường xuất cung, luôn mang theo túi tiền bên người, bị kẻ xấu thấy được nên cướp giết.”
“Bị cướp giết?” Tào Côn Đức cười lạnh, “Có thật vậy không?”
Tiếng cười đó đã lấy đi không ít sức lực của lão, lão th.ở dốc, “Nó không thông minh, tính sai một nước cờ rồi.”
Rồi lão hỏi tiếp: “Gã Cố Phùng Âm… cũng chết rồi à?”
“Không, được ta cứu rồi.” Thanh Duy ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định nói rõ với Tào Côn Đức, “Cố thúc đã đóng các tiệm trong kinh, sau này sẽ chuyển việc kinh doanh đến Cật Bắc. Tuy nghĩa phụ luôn nghi ngờ sự lựa chọn của triều đình, nghi ngờ tiên đế dùng việc nhận nuôi cô nhi khích lệ thương nhân, khai thông thương lộ giữa Cật Bắc Trung Nguyên, nhưng không phải mấy năm sau, Cật Bắc đã dần đi lên đó ư. Mai mốt Cố thúc sẽ mở tiệm ở Cật Bắc, nói sẽ đem đồ tốt của Trung Nguyên tới Cật Bắc, để Cật Bắc phát triển hơn nữa.”
“Dối trá.” Nghe Thanh Duy nói xong, Tào Côn Đức phun ra hai chữ.
Lão nói: “Bọn ta đã điều tra Cố Phùng Âm rất rõ, hắn là kẻ giả nhân giả nghĩa. Nếu ngày trước không có Tạ thị giúp đỡ, hắn làm gì kinh doanh nổi, nên hắn mới nịnh bợ Tạ gia, hắn biết lão phu nhân Tạ gia thương Tiểu Chiêu vương nhất, nên hắn nhất quyết đưa hai đứa trẻ hắn hài lòng nhất đến chỗ Tiểu Chiêu vương. Hai đứa nó… tên gì? Cố Đức Vinh, Cố Triêu Thiên, là chủ ở Cố phủ, nhưng đến chỗ của Tiểu Chiêu vương thì lại thành người hầu. Hồi trước hắn nhận nuôi cô nhi cũng thế, Trung Châu bán biết bao nhiêu lụa Cật, ngươi cho rằng vì sao hắn có thể buôn bán lớn? Chính bởi vì nhận nuôi trẻ mồ côi mới có được danh tiếng, kêu gọi mọi người tới cửa tiệm của hắn mua hàng. Hết chuyện này đến chuyện kia, hắn đều khôn khéo tính toán kỹ, ngươi tưởng hắn tốt thật hả, hắn chính là một thương nhân giả nhân giả nghĩa.”
“Cố thúc có dối trá hay không ta không biết, chuyện đó không quan trọng với ta.” Thanh Duy nói, “Ai cũng có tư tâm, nhưng ta cảm thấy, bất kể hành động hay tấm lòng, nếu một người đạo đức giả mà giả nhân giả nghĩa cả đời, không làm hại đến ai, thì đó là người tốt. Còn nếu một kẻ có ý định ban đầu là tốt, trước sau trong sạch, nhưng chỉ cần hắn phạm phải sai lầm một lần, ắt sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.”
Nghe Thanh Duy nói xong, Tào Côn Đức lại cười, nhưng là nụ cười không tiếng động tỏ rõ khinh thường, như thể lão không hiểu lời Thanh Duy nói, mà cũng không muốn hiểu.
Xét cho cùng cũng không chung tư tưởng.
Tào Côn Đức nói: “Ngươi đi đi. Duyên phận của chúng ta đến đây chấm dứt.”
Thanh Duy gật đầu, nhưng ra đến cửa thì bỗng dừng bước, nàng xoay người lại, “Bất kể ra sao thì đến nay ta vẫn cảm kích ơn cứu mạng của nghĩa phụ. Dấu khoanh đỏ trên công văn truy nã, sư phụ chủ động đầu thú có thể giúp ta tạm thời không bị triều đình truy đuổi, nhưng nếu không phải nghĩa phụ giấu ta đi, đưa ta đến Thôi gia, thay đổi thân phận cho ta, nhắc nhở ta đề phòng mọi người, thì chưa chắc ta của lúc đó đã sống nổi.”
Tào Côn Đức không trả lời, lão có vẻ đã quá mệt, nhắm mắt nằm trên giường.
Thanh Duy im lặng, nhìn nắng chiều lững lờ quanh người Tào Côn Đức, trông lão còn mục nát hơn cả hoàng hôn, bèn nói: “Nghĩa phụ luôn nói mình là người không có gốc gác, nhưng nếu không có quê nhà gốc gác thì chấp niệm từ đâu ra? Đợi nghĩa phụ đi, ta sẽ đưa hài cốt của nghĩa phụ về Cật Bắc.”
Tào Côn Đức vẫn không nhúc nhích, mãi tới lúc Thanh Duy đã rời đi.
Cánh cửa đã khép lại từ lâu, hoàng hôn trong phòng dần biến mất, khóe miệng Tào Côn Đức mới run rẩy.
Như một chiếc bình đất sét được cất giữ thật lâu, không chống lại nổi sự xói mòn gió sương, cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.
Nét mặt lão không rõ là khóc hay cười, xen lẫn sự khó chịu và tức giận khi bị người khác phát hiện, sau đó mới dần nhẹ nhõm, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Thanh Duy rời khỏi bộ Hình, Kỳ Minh tiến lên đón: “Thiếu phu nhân, Ngu hầu có việc nên đã tới Huyền Ưng Ti rồi.”
Thanh Duy gật đầu: “Đi thôi.”
Bấy giờ đã cuối hoàng hôn. Chạng vạng ngày đông bao giờ cũng kéo dài, đầu giờ Thân mây mù bắt đầu dày đặc, nhưng phải chờ đến giờ Tuất mặt trời mới hoàn toàn khuất sau núi, âm dương giao thoa. Trong gió đêm, Thanh Duy theo Kỳ Minh đến Huyền Ưng Ti, sực nhớ hồi xưa cũng có rất nhiều lần giống bây giờ, Đôn Tử đi trước xách đèn, dẫn nàng đi qua trường lang trong cung. Hôm nay phong cảnh vẫn thế, nhưng người đã không còn.
Nghĩ đến đây, Thanh Duy bỗng nhớ lại lúc nãy Tào Côn Đức đã hỏi Đôn Tử chết thế nào.
“Bị cướp giết? Có thật vậy không?”
“Nó không thông minh, tính sai một nước cờ rồi.”
Tào Côn Đức là hạng vô tình, nhưng Đôn Tử được chính tay lão nuôi lớn, biết Đôn Tử bị cướp giết trên phố, vì sao lão không đau lòng hay tức giận mà lại chỉ nghi ngờ, vì sao lão lại nói, Đôn Tử ‘sai một nước cờ’?
Thanh Duy khựng bước.
“Thiếu phu nhân?” Kỳ Minh hỏi.
“Là ai phụ trách điều tra cái chết của Đôn Tử ngày hôm đó?”
“Hình như là Điện Tiền Ti?” Kỳ Minh đáp, “Hôm ấy quá loạn, Điện Tiền Ti tìm được thi thể của Đôn Tử thì giao thẳng cho Kinh Triệu Phủ, có vẻ Kinh Triệu Phủ cũng không kiểm tra kỹ, dù sao cũng là trọng phạm chờ xử tử mà.”
Thấy sắc mặt khác thường của Thanh Duy, Kỳ Minh hỏi: “Có phải thiếu phu nhân nghĩ tới chuyện gì rồi không? Chỗ Ngu hầu có hồ sơ vụ án do Kinh Triệu Phủ đưa tới, thiếu phu nhân có thể đi hỏi Ngu hầu.”
Mặt Thanh Duy trắng bệch: “Nhanh lên, mau dẫn ta đi gặp chàng!”