Năm trăm chiến binh Hồ quốc tràn vào thành, đây tuyệt đối không phải là việc khiến người khác yên tâm. Ý của Vĩnh Minh Đế là những người này sẽ đóng quân ở phòng doanh ngoại ô kinh thành, do binh lính canh phòng trực tiếp giám thị (canh giữ), cho năm mươi người vào kinh đã là điểm mấu chốt của Vĩnh Minh Đế. Sứ đoàn Hồ quốc vô cùng bất mãn về việc này, bọn họ yêu cầu năm trăm người đều vào kinh.
Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ngồi ở trước mặt Kha Thẩm Vương, nghe đối phương phản ứng quyết liệt. Đại Chiến Kiêu chịu đựng sát ý muốn cầm đao. Nếu không phải Đại Yến không thể xuất chiến, chỉ cần Kha Thẩm Vương tiến vào lãnh thổ Đại Yến, Đại Chiến Kiêu sẽ ngay lập tức giết y. Đối với Hồ tặc, y chỉ có hận. Bất quá, điều khiến hắn ngoài ý muốn chính là, Vương Thạch Tỉnh không mang sắc mặt tốt cho lắm, thậm chí lộ rõ vẻ chán ghét và thiếu kiên nhẫn. Vương Thạch Tỉnh hiện giờ là Trung Dũng hầu, lại mang theo thánh mệnh mà đến. Hiện giờ hắn làm việc cần thiết phải xuất phát từ mối quan hệ hòa bình trước mắt giữa hai quốc gia. Hắn biểu hiện như vậy chỉ làm tăng thêm mâu thuẫn của hai bên, cũng không có lợi cho việc Hồ quốc chuẩn bị đề xuất nghị hòa. Đại Chiến Kiêu không hiểu dụng ý hoàng thượng phái Vương Thạch Tỉnh đến, là không quan tâm lần nghị hòa này hay sao? Hay do Vương Thạch Tỉnh không gánh nổi trọng dụng? Đại Chiến Kiêu nghi ngờ vế sau nhiều hơn.
Đại Chiến Kiêu không biết rằng Vương Thạch Tỉnh đã rất kiềm chế. Đợi Kha Thấm Vương rít gào xong, Vương Thạch Tỉnh không chút thoái nhượng nói. “Năm mươi, thêm một người cũng không được. Nếu phái đoán của quý quốc không thể tiếp thu, vậy các ngươi có thể trở về. Lần này hai nước nghị hòa là do Hồ quốc các người đề nghị, không phải Đại Yến cầu các ngươi. Hiện giờ các ngươi làm khó người khác quả thực rất khó để bản hầu nhìn ra thành ý của các ngươi.”
Kha Thấm Vương mở miệng, mang theo khẩu âm quái dị. “Hầu gia, phái đoàn Hồ quốc chúng ta mang theo mười phần thành ý hướng hoàng đế Yến quốc tìm kiếm khả năng nghị hòa cho hai bên. Chính là thái độ hầu gia ngài khiến tấm lòng nghị hòa của chúng ta giống như rơi vào động băng. Hậu quả này, hầu gia ngài có thể đảm đương không?”
Vương Thạch Tỉnh lạnh lùng cười. “Nếu Kha Thấm Vương ngươi cho rằng Hồ quốc chân thành muốn nghị hòa, vậy thì bắt đầu từ bước này đi. Hồ Cáp Nhĩ quốc và Đại Yến quốc hòa bình, Kha Thấm Vương sao không làm gương tốt trước? Nếu ngài không làm chủ được, không bằng phái người trở về hỏi quốc vương các ngươi xem có chấp nhận yêu cầu của chúng ta hay không?”
“Ngươi!” Kha Thấm Vương tức giận đứng lên.
Vương Thạch Tỉnh cũng đứng lên: “Năm mươi người, thêm một người đều không được.”
Kha Thấm Vương cắn răng. “Trung Dũng hầu “dũng mãnh”, bổn vương lĩnh giáo.”
“Đa tạ ngài khen ngợi.”
“Hừ!”
Kha Thấm Vương phẫn nộ rời đi, bốn thuộc hạ đi theo đứng dậy trừng mắt nhìn Vương Thạch Tỉnh, hằn học bỏ đi. Đại Chiến Kiêu nhìn Vương Thạch Tỉnh, hy vọng hắn có thể giải thích. Vương Thạch Tỉnh chỉ nói. “Chúng ta và Hồ quốc sẽ không bao giờ có thể chung sống hòa bình.”
Ý là sao? Chẳng lẽ…Nơi này không phải chỗ thích hợp dò hỏi, Đại Chiến Kiêu đèn nén sự tò mò trong lòng.
Vương Thạch Tỉnh một bước không lùi, đàm phán (kháng nghị) không có kết quả, Kha Thấm Vương chỉ có thể không cam lòng lựa chọn năm mươi người đi theo Vương Thạch Tỉnh và Đại Chiến Kiêu vào kinh. Bốn trăm năm mươi người còn lại thì đưa tới phòng doanh.
Việc này làm trì hoãn hai ngày, sau đó trên đường vào kinh không ngừng nghỉ, Vương Thạch Tỉnh mang theo năm mươi cấm vệ quân, Đại Chiến Kiêu mang theo năm trăm Dực Hổ quân cùng với năm mươi người Hồ, phái đoàn mênh mông cuồn cuộn tiến vào kinh thành. Phái đoàn xuất hiện nhanh chóng thu hút sự chú ý của bá tánh kinh thành. Vương Thạch Tỉnh đưa sứ đoàn Hồ Cáp Nhĩ quốc tới sứ đoàn quán đã chuẩn bị sẵn. Hiện tại, sứ đoàn Đại Tư quốc, Tiên Lộc quốc và bộ lạc Đại Sơn đã đến kinh thành, các sứ đoàn ngoại quốc ở cùng một chỗ. Sứ thần ba nước đều tuyên bố đợi La Vinh Vương thành thân xong với hồi hương, cho nên bọn họ sẽ ở lại kinh thành một đoạn thời gian. Trước mắt, Hồ quốc chưa đưa ra đề nghị có tham dự đại hôn của La Vinh Vương hay không.
Sau khi sứ đoàn yên vị trong sứ quán, Vương Thạch Tỉnh cùng Đại Chiến Kiêu tiến cung phục mệnh. Chờ hoàng thượng xác định cụ thể thời gian mới có thể tiếp kiến sứ đoàn Hồ quốc. Đợi hai người rời đi, đô úy của Kha Thấm Vương tức giận nói. “Chủ thượng, hoàng đế Đại Yến quả thực khinh người quá đáng!”
Kha Thấm Vương vẻ mặt u ám nói. “Để cho bọn họ kiêu ngạo đi. Còn cái tên Trung Dũng hầu kia, cứ đợi tới lúc đó thử xem hắn còn cười được không.”
Đông Lâm điện, Đại Chiến Kiêu thành thật bẩm báo toàn bộ tình hình phái bộ Hồ quốc. Vương Thạch Tỉnh bẩm báo trận giao phong giữa hắn với sứ đoàn lên Vĩnh Minh Đế. Vĩnh Minh Đế nghe xong chỉ gật đầu, nói. “Bốn ngày nữa Ông các lão mới hồi kinh, chờ Ông lão hồi kinh, ở trong cung mở tiệc chiêu đãi tứ quốc sứ đoàn. Phiêu Kỵ tướng quân, quân hậu muốn gặp ngươi, ngươi đi đi.”
“Vâng.”
Đại Chiến Kiêu rời đi, hoàn toàn minh bạch mình đã đoán sai, nhìn thái độ hoàng thượng, hành động của Vương Thạch Tỉnh đối với Hồ quốc e là do hoàng thượng bày mưu đặt kế trước.
Đại Chiến Kiêu đi rồi, Vĩnh Minh Đế hỏi Vương Thạch Tỉnh. “Ngươi cảm thấy mục đích Hồ quốc lần này tới là gì?”
Vương Thạch Tỉnh nhíu mày nói. “Kha Thấm Vương thái độ rất cường ngạnh, nhất định đưa năm trăm người vào kinh. Nếu đúng như lời bọn họ nói là nghị hòa, vậy lời nói và việc làm chẳng phải mẫu thuẫn nhau sao? Hoàng thượng, thần không hiểu mấy việc này, nhưng Vân An từng nói với thần, “không phải đồng tộc, tất có dị tâm.” Không phải Hồ quốc chưa từng hướng nước ta nghị hòa, nhưng đó là lúc bọn họ ở thế yếu nhược. Một khi bọn họ cường đại lên, nhất định sẽ tấn công Đại Yến. Lần này sứ đoàn Hồ quốc đến, thần không tin bọn họ muốn nghị hòa, chỉ có thể là mưu kế nhất thời, hoặc chính là vì tiên thủy.”
Vĩnh Minh Đế nheo mắt, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, “không phải đồng tộc, tất có dị tâm”…
Sáu năm rồi quân hậu chưa gặp mặt Đại Chiến Kiêu, khó có dịp đối phương trở về, quân hậu tất nhiên là thập phần cao hứng. Trưởng bối trong nhà không có mặt, quân hậu giữ Đại Chiến Kiêu ở lại dùng bữa. Tuy Đại Chiến Kiêu rất muốn gặp cha nhỏ và đệ đệ, nhưng chỉ có thể đè nén tưởng niệm cùng một ít thấp thỏm. Giữa trưa, Vĩnh Minh Đế không tới, quân hậu và Đại Chiến Kiêu cùng dùng bữa. Lúc Đại Chiến Kiêu biết đồ ăn phong phú trên bàn đều xuất phát từ tay đệ đệ, một tiểu tướng quân chỉ biết đổ máu không đổ lệ như y không kìm nổi khóa mắt phiếm hồng.
Lúc này, Trung Dũng hầu phủ trang trí như mới. Chủ nhân Đại gia ở kinh thành đều tập trung ở đây. Mọi người thất thần dùng bữa trưa, nôn nóng chờ đợi. Tới lúc hạ nhân chạy vào thông báo Phiêu Kỵ tướng quân tới, đại môn Trung Dũng hầu phủ lập tức mở rộng. Ngay cả Thiệu Vân An trước giờ luôn bình tĩnh, dù là khi nhận thân, cũng khắc chế không nổi kích động. Đại Chiến Kiêu từng ảo tưởng rất nhiều cảnh gặp gỡ đệ đệ, nhưng khi thực sự nhìn gặp mặt, y cảm thấy mọi sự tưởng tượng, mọi tâm lý chuẩn bị đều vô ích.
Đệ đệ y, lần nữa gặp mặt, đã là thê cho người ta, bụng phồng lên, y nhớ tới hình bóng đệ đệ mười mấy năm trước, ghép lên hình ảnh thiếu niên đang đứng trước mặt, dung mạo vẫn ngây ngô tràn đầy phong thái thiếu niên, cùng gương mặt non nớt khi xưa dần dần dung hợp. Đợi tới khi Đại Chiến Kiêu kịp phản ứng, y đã gắt gao ôm chặt đệ đệ, hầu kết nghẹn ngào.
Đại Chiến Kiêu nước mắt trào ra, thiết huyết nam nhi lúc này lệ rơi đầy mặt. Bên tai văng vẳng câu nói hùng hồn của đệ đệ khi còn nhỏ. “Ca, trưởng thành ta sẽ giống gia gia, đại bá và cha, trở thành đại tướng quân, sát hồ tặc!”
“Tốt!”
Đệ đệ y không trở thành đại tướng quân, mà thành nam thê người khác, còn mang hài tử cho đối phương.
Không biết vì mang thai hay vì cảm nhiễm tâm trạng của Đại Chiến Kiêu, Thiệu Vân An không cầm được nước mắt. Vương Thạch Tỉnh và Túc Thần Dật vội vàng khuyên nhủ, mất một hồi lâu hai huynh đệ mới tách nhau ra. Tới lúc này Đại Chiến Kiêu mới cẩn thận tỉ mỉ quan sát đệ đệ. Thiệu Vân An cũng nghiêm túc quan sát đối phương. Đại Chiến Kiêu lớn hơn hắn hai tuổi, nhưng nhìn qua lại trạc tuổi Vương Thạch Tỉnh. Hàng năm ở nơi biên quan lạnh giá cơm ăn áo mặc nghèo nàn, Đại Chiến Kiêu sao có thể trông tươi trẻ cho được. Đại Chiến Kiêu có màu da ngăm đen, một đôi mắt to giống như Thiệu Vân An, thân thể toát lên khí chất mạnh mẽ của võ nhân, đó là chí khí rèn luyện trên sa trường, là chí khí nhiễm huyết. Hai huynh đệ nắm tay nhau vào chính sảnh. Đại Chiến Kiêu vấn an cha nhỏ, cô cô và những người khác.
Sỡ dĩ mọi người tập trung ở Trung Dũng hầu phủ là vì gần đây Thiệu Vân An mang thai, toàn bộ Đại gia coi hắn như động vật quý hiếm, chăm sóc từng li từng tí. Thứ hai là để Đại Chiến Kiêu nhìn thấy nơi Thiệu Vân An sinh hoạt, để y yên tâm. Túc Thần Dật hơi tiếc vì phu quân không thể trở về, nhưng y vẫn rất cao hứng. Đại nhi tử đã về, y vừa kích động vừa đau lòng. Đại Chiến Kiêu không hề nặng nề như Thiệu Vân An tưởng, ngược lại, y vô cùng sinh động. Sự tình ngoài biên quan xuất phát từ miệng y chỉ có thú vị, không hề có gian khổ cùng nguy hiểm. Thiệu Vân An nhanh chóng yêu thích vị ca ca này.
Đại Chiến Kiêu mang lễ vật cho mọi người. Bởi vì phải đi theo hộ tống phái đoàn Hồ quốc nên y không có nhiều thời gian đi chọn lựa, lễ vật đều là mấy thứ vụn vặt y sưu tập thường ngày, thêm một ít đặc sản của Hồ Cáp Nhĩ quốc. Bất quá, y còn đặc biệt mang về cho Thiệu Vân An một đại lễ, đó chính là bộ lông cáo hoàn chỉnh. Y không biết Thiệu Vân An mang thai, nên không chuẩn bị lễ vật cho tiểu chất tử (tiểu chất nữ), vì vậy y ngay lập tức gỡ bội đao bên hông xuống. Người Đại gia, cả nam lẫn nữ đều luyện võ, cho nên lấy bội đao làm lễ vật là thích hợp nhất.
Tặng quà xong, Đại Chiến Kiêu lấy một viên đá đặt lên bàn bên cạnh Thiệu Vân An, nói. “Thiên tuế mệnh lệnh cho ta tìm kiếm ngọc quặng, ta đã tìm kiếm nguyên thạch theo lời ngươi nói, xung quanh Hổ Hành quan và Dạ Lệ quan không có, một số thủ hạ của ta nói quê nhà bọn họ có loại đá này, ta đã phái người đến tìm, ngươi xem có phải là thứ ngươi muốn hay không?”
Thiệu Vân An liếc mắt một cái là nhận ra đây là nguyên thạch, nhưng cần cắt ra mới biết được. Không ngờ ca ca để bụng chuyện này như vậy. Thiệu Vân An đặt nguyên thạch sang một bên, nói. Vất vả ca ca. Lát nữa ta sẽ nhờ người mang đi cắt. Nếu là thật, ca ca chỉ cần cho ta biết xuất xứ là được.”
“Tốt!”
Đại Chiến Kiêu hy vọng đây là nguyên thạch mà đệ đệ muốn.
Lúc này, Vương Thư Bình đi tới. “Chính quân, Ô Chân công chúa cầu kiến, đang ở ngoài cửa.”
“Mau mời.”
Vương Thư Bình đi mời công chúa tiến vào. Thiệu Vân An hướng Đại Chiến Kiêu nói. “Ca, Ô Chân công chua là nữ nhi của của đại vương bộ lạc Đại Sơn, cũng là sứ thần trong sứ đoàn của bộ lạc.”
Đại Chiến Kiêu gật gật đầu.
Không lâu sau, công chúa Ô Chân tới, sau lưng là hai thiếp thân thị vệ. Mỗi lần Thiệu Vân An gặp công chúa, hai người họ đều có mặt. Ô Chân công chúa lại gần hướng Thiệu Vân An hành lễ, sau đó nhìn về phía Đại Chiến Kiêu. Ngay lúc đối phương nhìn mình, Đại Chiến Kiêu cũng nhìn thẳng đối phương. (Ôi! Ta đoán là tiếng sét ái tình cmn rồi!)
“Ô Chân công chúa, đây là ca ca ta, Đại Yến Phiêu Kỵ tướng quân.”
“Đại tiểu tướng quân, nghe danh đã lâu.” Ô Chân ôm quyền.
“Đại công chúa bộ lạc Đại Sơn, ngưỡng mộ đã lâu.” Đại Chiến Kiêu ôm quyền.
Ánh mắt hai người va chạm trong không trung một lát, đồng thời tách ra. Ô Chân công chúa nhìn Thiệu Vân An. “Chính quân, ta tới đây là có việc muốn báo.”
Túc Thần Dật, Thẩm Băng và Đại Huỳnh Hương lập tức rời đi, chỉ để lại ba người là Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An và Đại Chiến Kiêu. Cửa chính sảnh đóng lại, Ô Chân biểu tình ngưng trọng. “Chính quân, ta nhìn thấy phái đoàn Hồ Cáp Nhĩ quốc tiến vào thành, trong đó có một người từng tới bộ lạc Đại Sơn chúng ta nhiều năm trước. Lúc đó, ta còn nhỏ, nhưng ký ức về hắn rất rõ ràng. Người nọ tới bộ lạc Đại Sơn khiêu chiến với dũng sĩ của chúng ta, thân thủ y không tầm thường, thủ đoạn tàn nhẫn hung tàn, từng giết hại mấy chục dũng sĩ bộ lạc. Sau đó phụ vương ta đã hạ lệnh đuổi giết người này, lúc đó y mới biến mất, không ngờ y lại là người Hồ, cũng có thể y tới cậy nhờ Hồ quốc.”
“Người đó tên là gì, là người nào?” Đại Chiến Kiêu lập tức hỏi.
Ô Chân công chúa đáp. “Ta không nhớ tên, nhưng vĩnh viễn không quên bộ dáng y. Nam nhân đó có bộ râu quai nón dài, một vết sẹo chữ thập trên mặt, là người đi đầu trong phái đoàn Hồ quốc. Lúc người đó tới bộ lạc Đại Sơn đã có vết sẹo trên mặt, cho nên ta nhớ rất rõ.”
Đại Chiến Kiêu nói. “Người đi trong sứ đoàn Hồ quốc lần này đều là dũng sĩ, xem bộ dáng thì chắc hẳn y là người Hồ quốc. Nếu thân thủ y thực sự bất phàm, thì phục vụ cho thượng giả là chuyện bình thường. Huống hồ giết người như ác ma vốn là bản chất người Hồ.”
Ô Chân công chúa lắc đầu nói. “Người nọ ở bộ lạc Đại Sơn chúng ta làm rất nhiều việc ác, đặc biệt háo sắc, phụ vương ta hạ lệnh đuổi giết không phải chỉ vì y giết hại dũng sĩ bộ lạc, mà còn vì y từng hành hạ, cưỡng hiếp rất nhiều mỹ nam mỹ nữ bộ lạc đến chết. Hiện giờ y ở trong sứ đoàn Hồ quốc, ta sợ y ỷ vào thân phận sứ đoàn mà làm ác trong kinh thành, các ngươi không có cớ nào đụng vào y.”
Đại Chiến Kiêu hiểu ý Ô Chân công chúa. Y không thể không suy đoán mục đích Kha Thấm Vương mang theo người như vậy bên cạnh. Thiệu Vân An lên tiếng. “Đa tạ công chúa nói cho chúng ta biết. Nơi này là Đại Yến, nếu tên gia hoả đó nghĩ rằng mình là thành viên sứ đoàn, dám ở trên lãnh thổ Đại Yến làm xằng làm bậy, ta chỉ có thể nói y quá ngốc, quá ngây thơ. Võ công cao tới đâu cũng sợ dao phay, nếu y không quản nổi chính mình, vậy thì lưu mạng ở đây đi. Bất quá Tỉnh ca, huynh vẫn phải bẩm báo cho hoàng thượng để đề phòng, đừng để bọn hồ tặc kia làm hại bá tánh chúng ta.”
Vương Thạch Tỉnh đứng dậy. “Ta lập tức tiến cung.” Lại hướng Ô Chân công chúa hành lễ. “Đa tạ công chúa đã nhắc nhở.”
“Bộ lạc Đại Sơn chúng ta đồng dạng thống hận người Hồ. Nếu bọn họ dám làm càn, bộ lạ Đại Sơn chúng ta sẽ không đứng nhìn bàng quan.”
“Công chúa đại nghĩa!”
Vương Thạch Tỉnh lập tức tiến cung. Đại Chiến Kiêu không đi theo.