Bộ Vi Nguyệt đợi hồi lâu, bên trong lại không hề có động tĩnh. Bên cạnh nàng, Bộ Thanh Từ nói: “Phổ Hóa Thiên Tôn đây là có ý gì? Chỉ mới vừa rồi, chúng ta rõ ràng còn thấy phàm nhân công chúa kia đi vào. Sư tôn ở đây chờ lâu như vậy, vậy mà ngay cả một tiểu đồng mở cửa cũng không có. Đây rõ ràng chính là……”
“Được rồi.” Bộ Vi Nguyệt để bao đồ xuống, thản nhiên mà nói, “Có một số việc, biết là được rồi. Cần gì phải nói ra?”
Bộ Thanh Từ uất ức bất bình, nói: “Bọn họ nhất định là nhìn thấy tiện tì đó bây giờ được sủng ái, liền bắt đầu xem thường sư tôn. Nghĩ lại năm đó, sư tôn và quân thượng qua lại thân thiết, bao nhiêu người vội vàng tới nịnh bợ. Hiện giờ hàm ý như vậy, chẳng lẽ sư tôn chỉ nhịn như vậy thôi sao?”
Bộ Vi Nguyệt nói: “Ngươi cũng biết là năm đó rồi mà. Thời gian đổi thay, bây giờ không còn được như xưa, còn nhắc đến nó làm gì? Có thời gian, chi bằng ngẫm lại hiện tại chúng ta nên làm cái gì.” Ánh mắt nàng lưu chuyển, dường như nhớ ra gì đó, hỏi, “Đan Hà thượng thần hạ phàm lịch kiếp cũng được một thời gian rồi nhỉ, đã tìm được tung tích của bà ta chưa?”
Bộ Thanh Từ vội nói: “Đã dò la được tin tức của bà ta. Bà ta dù sao cũng là thượng thần, tuy rằng tu vi mất hết, nhưng vẫn còn có ký ức.”
“Tốt lắm. Theo ta đi tới Trọng Mặc đài một chuyến, thăm Bích Khung tiên tử. Mẫu tử tình thâm mà, hai người này nói không chừng có thể giúp chúng ta nghĩ một vài cách.” Bộ Vi Nguyệt từng bước một rời khỏi Bật Chính điện, sau một hồi lâu, lại quay đầu lại liếc mắt nhìn đầu thú uy nghiêm, đầu cửa sừng sững, “Một ngày nào đó, ta phải cho các ngươi mở cửa quỳ đón.”
Trọng Mặc đài. Bích Khung tiên tử đang đóng cửa đọc sách, từ sau khi Đan Hà thượng thần bị phạt hạ phàm, nàng ngược lại chăm chỉ học tập hơn rất nhiều.
Lúc Bộ Thanh Từ đẩy cửa bước vào, nàng gần như không hề quay đầu lại, chỉ nói: “Thanh Từ tỷ tỷ cứ ngồi trước đi, muội chép hết trang sách này rồi sẽ tới.”
“Sao muội muội biết là ta?” Bộ Thanh Từ khẽ cười hỏi, Bộ Vi Nguyệt chọn một chỗ ngồi xuống, không nói gì.
Trong giọng nói của Bích Khung thoáng có chút buồn bã: “Sau khi mẫu thần muội hạ phàm, Trọng Mặc đài này trừ tỷ và Vi Nguyệt thượng tiên ra, nào còn có ai khác đến nữa đâu?”
Phía sau nàng, Bộ Vi Nguyệt không nhanh không chậm mà nói: “Ngươi là một đứa trẻ khôn lanh, tuy rằng hiện giờ cảnh ngộ không tốt, nhưng cũng không cần mất tinh thần.”
Bích Khung khẽ giật mình: “Vi Nguyệt thượng tiên?” Nàng vội đặt giấy bút xuống đi qua hành lễ.
Bộ Thanh Từ cười nói: “Muội muội tốt, sư tôn nhờ người hỏi thăm nhiều nơi, cuối cùng tra được tung tích của Đan Hà thượng thần rồi.”
“Thật sao?” Bích Khung đứng bật dậy, “Mẫu thần bà ấy đang ở nơi nào?”
Bộ Thanh Từ cười hì hì nói: “Sư tôn cũng đang định đưa muội muội hạ phàm gặp bà ấy đây. Nhiều ngày không gặp như vậy, bà ấy chắc chắn cũng ngày nhớ đêm mong muội muội rồi.”
“Chúng ta lập tức đi!” Bích Khung gấp rút, hận không thể bay đến trước mặt mẫu thần nhà mình.
Bộ Vi Nguyệt nói: “Đi theo ta.”