Bạch Niên cùng Hàn Tiêu Sương thấy vậy cũng mau chóng rời khỏi không gian mạng giả lập.
Vừa tỉnh lại Bạch Niên đã thấy Hàn Tiêu Hãn ở bên cạnh, cậu bỗng bật cười lăn qua nhào vào lòng đối phương mà khoe khoang “Hãn Hãn, hôm nay thi đấu tôi được hạng nhất đấy! Có phải rất siêu siêu giỏi hay không?”
Xoa nhẹ đầu tóc đen mềm mại của cậu, y cười khẽ mà khen ngợi “Đúng là siêu giỏi. Hôm nay thỏ con nhà chúng ta chính là tân tinh sáng nhất.”
Nghe lời khen ngợi dành cho mình, Bạch Niên bật cười khanh khách đầy vui vẻ.
Nhìn đối phương lăn lộn chẳng chịu an phận, không hiểu sao Hàn Tiêu Hãn lại có ý nghĩ.
Có phải hay không trước kia thỏ nhỏ cũng sẽ làm nũng, cầu khen ngợi như vậy với Hồ Cơ?
Lại như tại sao y lại bao dung đối phương như vậy? Sao lại phải đối tốt với đối phương?
Không phải ban đầu cả hai đã sớm thỏa thuận, đợi khi cậu đậu vào học viện thì sẽ rời khỏi Hàn gia, hai người sẽ không còn quan hệ gì dính dáng đến nhau nữa sao.
Càng nghĩ thì trong lòng y càng dâng lên những cảm xúc cùng tư vị khó diễn tả thành lời.
Điều y hiểu rõ ràng chính là bản thân không lỡ để Bạch Niên rời khỏi bản thân.
Bên tai như vang lên lời nói kia của Dominic.
Y đây là động xuân tâm rồi sao?
Rũ mắt nhìn thỏ con đã khép mắt ngủ say trong lòng mình, y đưa tay xoa nhẹ gò má hồng hồng non mịn kia, trán chạm trán mà khẽ thì thầm.
“Thỏ con à, hình như tôi có chút thích cậu rồi.”
Ánh mắt rũ xuống nhìn lướt qua đôi môi nhỏ hồng như cánh hoa, đầu ngón tay thoáng lướt qua truyền đến một cảm giác mềm mại ấm áp.
“Vậy còn cậu có thích tôi không?” y khẽ hỏi.
Dẫu biết đối phương sẽ không nghe thấy, Hàn Tiêu Hãn vẫn muốn hỏi.
Trong đêm tối, hơi thở đều đều bên tai như thanh âm ru ngủ.
Một đôi mắt đen ánh lên hồng quang mở ra, trong ánh mắt đó là sự ngờ vực và tự hỏi.
Nhìn người trước mắt, cậu không hiểu nổi thứ thất tình lục dục của nhân gian, càng không hiểu nổi tình là gì.
Động tiên quân trước kia Bạch Niên gặp được là nơi của một tu sĩ tu Vô Tình Đạo, dưới sự ảnh hưởng từ linh khí nơi đó cậu tăng tiến đạo hạnh thần tốc, nhưng đổi lại cậu cũng đã nửa bước nhập đạo.
Không hiểu nổi, cũng không muốn hiểu, thôi thì thuận theo tự nhiên.
Vạn vật trên thế gian này sinh ra đều đã có số mệnh chú định, khổ sở toan tính đoạt mệnh để làm gì. Đến cuối cùng đi một vòng lớn vẫn sẽ phải đến nơi đã định sẵn.
Ánh nhìn dừng lại trên gương mặt cương nghị kia, người này rất tốt.
Nếu phải xa đối phương cậu cũng thật có chút luyến tiếc.
Mi mắt khép lại, cậu hi vọng tương lai tốt đẹp như trước đây bản thân hằng tưởng tượng.
Phiêu bạt vạn năm, tuổi thọ của cậu và Hồ Cơ cũng đã sắp đến hồi phải tận rồi.