Sau đó, mấy cây nến trong phòng đột nhiên đều cháy rực lên, Giang Tuyết Đào biết ngay chuyện không ổn, kéo Lâm Nhất chạy ra ngoài, tủ quần áo sau lưng họ đều đang run run, thứ bên trong sắp sửa chui ra.
Lúc họ chạy ra ngoài đã thấy xung quanh có điểm sáng li ti, nguyên nhân dĩ nhiên là do tất cả mấy cây nến trong mấy gian phòng đều bị thắp sáng, vì vậy, hiện đang có rất nhiều nguồn sáng.
“Hình như chúng ta đang ở tầng thứ ba.” Giang Tuyết Đào vừa chạy vừa nói.
Bọn họ chạy việt dã qua ba cái sân, tưởng đâu đã cắt đuôi được quái vật sau lưng mình nhưng tiệc vui chóng tàn, lối rẽ tiếp theo là một ngõ cụt, hơn nữa, dưới khe cửa của gian phòng trong cái ngõ đó đột nhiên có một thứ bay vụt ra.
Giang Tuyết Đào bình tĩnh lại, trông thấy đó là một bộ quần áo, màu nâu đất, đã có chút cũ nát. Tấm vải kia không quá mềm mại, sau khi nó bay ra, cứ như là bị đông đá vậy, nó cứng ngắc bay về phía bọn họ với tư thế hình chữ T.
Giang Tuyết Đào quyết định rất nhanh, hắn vội vàng dùng ý thức để hoàn nguyên một tẩu thuốc, hút một hơi, sau đó nhả khói vào bộ quần áo quái dị kia, sau đó, bộ quần áo kia không còn nhúc nhích nữa, cứ như là bị người ấn lại vậy.
“Đổi hướng, chạy, nhanh.” Giang Tuyết Đào hô hào với Lâm Nhất.
Mấy lúc thế này, hai người của “Ánh Sáng” mới rõ ràng cảm nhận được sự phức tạp của khu vườn được xây theo lối Giang Nam, bọn họ tuy có thể tránh khỏi mấy bộ quần áo kia nhưng cũng có thể khiến bản thân lạc đường. Sau khi xuyên qua một cái cổng hình vòm, Giang Tuyết Đào và Lâm Nhất đã đến được vườn hoa sau nhà. Họ tiếp tục chạy về phía trước, lại bắt gặp một cái hành lang vô cùng dài, phần cuối thế mà lại được nối với một cái vọng lâu.
Giang Tuyết Đào dẫn đầu, chạy về phía trước, nhưng đột nhiên chạy được nửa đường hắn lại phanh xe gấp, Lâm Nhất xém tí va mặt vào lưng Giang Tuyết Đào.
“Có thứ tới.” Giang Tuyết Đào nhìn thấy cuối hành lang có một cái bóng đen, hơn nữa nó còn thoắt ẩn thoắt hiện.
Mãi cho đến lúc cái bóng đen kia biến mất lần nữa, trước mặt Giang Tuyết Đào cùng Lâm Nhất đột nhiên có một bộ quần áo xuất hiện. Toàn thân nó hầu hết đều có màu đỏ và xanh biển, trên vải còn thêu hình một con phượng hoàng lộng lẫy đang híp mắt cười, còn có vân thêu hình hoa mẫu đơn. Giang Tuyết Đào và Lâm Nhất đều đồng thời nghe thấy một âm thanh rất giống tiếng mèo kêu.
Nó khác với những bộ quần áo trước đó; phía dưới bộ đồ này còn có một đôi giày thêu trôi lơ lửng trên không cùng nó, thoạt nhìn giống như là có ai đang mặc nó vậy.
Giang Tuyết Đào còn chưa kịp có phản ứng gì thì bộ quần áo nọ đã biến mất, một giây sau, nó trực tiếp xuất hiện ở vị trí hai mét trước mặt hai người. Giang Tuyết Đào muốn mắng một tiếng, vì sao lại là loại dịch chuyển kiểu này, nhảy không mà xuất hiện, một giây sau nhắm chừng hắn và Lâm Nhất trốn không được quá. Hết cách rồi, Giang Tuyết Đào chỉ có thể sử dụng rất nhiều tinh thần lực, hoàn nguyên nhiều khói thuốc hơn một chút để cản đường nó.
Nhưng năng lực của Giang Tuyết Đào nói tóm lại cần đến mấy giây để chuẩn bị, một giây sau, lúc bộ quần áo kia biến mất, hắn vừa chỉ mới giơ tay làm một động tác, bộ đồ kia lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn một khoảng gần một mét, nó không di chuyển đến nơi xa hơn so với lúc nãy.
Giang Tuyết Đào quay đầu lại đã thấy Lâm Nhất đang vươn tay, hệt như đang xô người khác, hắn bèn hiểu cậu ta đang dùng ý thức ngoại thân để cản ngăn bộ đồ này tiếp tục đến gần. Tên oắt này, không đơn giản nha. Lần này, Giang Tuyết Đào đã có thêm thời gian, hắn thở ra rất nhiều khói thuốc, thậm chí còn có thể nói là sương mù. Bộ đồ nọ bị nhốt trong đó, tiếng mèo kêu từ con phượng hoàng kia cũng đột nhiên im bặt.
“Đi thôi!” Hai người bèn nhanh chân vòng qua bộ đồ ấy, sau đó tiếp tục chạy về phía trước.
Lúc chạy, Lâm Nhất hỏi: “Ý thức của anh khiến thứ khác bất động được sao?”
Giang Tuyết Đào lắc lắc đầu, nói: “Không phải, không ai khiến người ta bất động được, thật ra cái này chỉ ảnh hưởng đến tốc độ hành động thôi, tốc độ hành động quá thấp thì y chang như không hoạt động vậy.”
“À.” Lâm Nhất tỏ vẻ đã hiểu.
Hai người tiếp tục chạy trốn. Trong mộng, tốc độ của người ta thường sẽ nhanh hơn rất nhiều so với hiện thực, kết cấu kiến trúc xung quanh dần dần không còn là loại kết cấu Giang Nam kia, lúc nào cũng sẽ có một cái vọng lâu nữa, mà lại trở nên rất nguy nga tráng lệ. Giang Tuyết Đào tìm chỗ hẻo lánh để núp cho ổn định, sau đó thắp một cây nhang dò đường, cái vệt khói nọ lảo đà lảo đảo, giống như không xác định được hướng đi vậy, nhưng cuối cùng vẫn tìm được đường, khói trắng kéo giãn ra rất dài.
“Cái này là cái gì?” Lâm Nhất hỏi.
Giang Tuyết Đào hơi bị nghi ngờ, “Cái này là nhang dò đường, để tìm đồng đội,lúc mấy cậu đi học chưa nghe nói qua nó sao? Thế thì hơi lạ nha.” Sau đó, hắn lại đốt tiếp một cây nữa, nhận ra hai đường khói này phân ra thành hai hướng vô cùng khác nhau.
Lâm Nhất nhìn một chốc, sau đó hỏi: “Có phải Nhiễm Văn Ninh với Trì Thác đang không ở chung một chỗ hay không?”
“Ừ, bọn họ không ở chung một chỗ, hơn nữa ba chỗ của mình cũng cách nhau rất xa nha, nếu tính cẩn thận độ dài của khói nhang thì nhắm là cách nhau đến sáu bảy km.” Giang Tuyết Đào thấy việc hơi bị lớn rồi, Trì Thác đi một người thì thôi, còn đứa ngốc Nhiễm Văn Ninh vì sao lại đi một mình vậy? Thế nhưng, nhang dò đường không thể xác nhận được đầu kia là ai với ai, Giang Tuyết Đào cũng không biết đường khói nào mới là chỗ của Nhiễm Văn Ninh.
“Vậy mình đi một hướng trong đó trước để tập hợp ha, nếu có khói bay lên thì ít ra mọi người đều đang ở chung trong một tầng của mộng cảnh.” Giang Tuyết Đào chọn ra trong số ấy đường khói ngắn nhất.
Nhưng hai người vừa mới chuẩn bị đứng dậy đã nghe thấy được âm thanh lộc cộc của xe ngựa. Trên đường cũng không có cái xe nào cả, nhưng bức tường trước mặt hai người lại đột nhiên xuất hiện một chiếc xe, thứ động vật đang kéo xe rõ ràng không phải ngựa, nó có hình dáng khá quái lạ, thân thể nó rất dài, nhỏ, eo nó hệt như bị bẻ gập vậy, ngã cả về phía sau, thế nhưng nó vẫn có thể đứng vững được.
Cửa sau của cái xe kia đột ngột bị mở văng ra, nó không phải cửa ở phía trước, mà là hai cánh cửa bên được mở ra rồi lại được khép vào, đồng nghĩa với việc có thứ đã xuống xe. Đèn đỏ hai bên đường cũng đều đồng loạt sáng lên trong lúc ấy, ánh sáng lại không theo logic, chúng nó tập hợp lại phía giữa, tụ lại thành một cái bóng đen hệt như nhân tố X bí ẩn[1].
Cái bóng trên mặt đất duỗi ra đám xúc tua màu đen rậm rạp của nó, xoay vòng trong không khí hệt như Chức Nữ se chỉ luồn kim vậy, cuối cùng, chúng nó hình thành một hình ảnh màu đen cao đến bảy tám mét, rất giống như giấy gấp hình, nhìn từ mặt bên hẳn là không hề có độ dày. Đầu của nó có hình vuông, bên trong có đường hoa văn hình người, thứ dưới phần đầu nó trở xuống bay phấp phới giữa không trung, hệt như mấy dây ruy băng vậy, trên mỗi sợi ruy băng này đều được thêu một loại hoa văn rất phức tạp.
“Xem ra hai ta tránh không được rồi.” Giang Tuyết Đào thấy cái bóng dưới chân mình đã bị cái bóng đen kia cướp đi, hòa làm một thể với nó.
Lâm Nhất than một tiếng, cũng không nói thêm gì. Giây tiếp theo, hai người vô cùng ăn ý nhảy khỏi chỗ ấy, vì nơi họ vốn đứng đã có vô số dây ruy băng màu đen duỗi ra trong nháy mắt.
Chiến đấu bắt đầu.