Thấy cô không quay lại cũng không trả lời, được đà tiến tới, anh đặt tay lên vai cô, xoay người cô lại, cười khúc khích chọc ghẹo:
“Khi nãy là ai vừa nắm tay tôi vừa ôm lấy tôi thế? Giờ lại không thèm quan tâm người ta à?”
Cô vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ bừng bừng, nước mắt tủi thân kìm nén từ nãy bất chợt lăn khỏi mi.
Diệp Vũ liền luống cuống. Anh chỉ định trêu chọc cô một chút, sao đã khóc thành thế này rồi?
“Tôi… tôi đùa thôi mà. Em đừng khóc.”
Anh bối rối đưa tay lau hàng mi cô ươn ướt.
“Anh… quá đáng.”
Hạt châu cứ từng giọt từng giọt rớt xuống theo tiếng nấc nghẹn ngắt quãng của cô. Đôi má không biết vì ngại ngùng hay tức giận mà hồng hồng, đến chóp mũi cũng đỏ ửng cả lên, đôi môi cong cong mím chặt khiến tiếng nấc mắc nghẹn trong cổ họng.
Cô khóc, sao lại vẫn đáng yêu và xinh đẹp như vậy chứ?
“Thương em chết mất thôi!”
Anh ôm ôm lấy cô, vỗ vỗ lên lưng an ủi. Nhưng người con gái như được nước, không những không nín mà còn càng mít ướt hơn.
Bỗng, anh bất ngờ cúi xuống, làn môi khẽ đậu lên môi cô, rất nhẹ nhàng, rất êm, như sợi lông tơ khẽ an ủi, hơi ấm chầm chậm lan toả, không hề có một chút ý tứ xâm lược bất nhã nào.
Nhưng đôi môi anh đào ấy làm anh mê say quá, sau khi khóc còn nóng ấm và mọng đỏ hơn bình thường.
Không kiềm chế được, anh khe khẽ di chuyển, mút lấy cánh môi mềm mại vài lần, nhưng vẫn vô cùng nhẹ nhàng cẩn thận, lo lắng sẽ làm cho cô sợ.
Môi cô rất ấm, rất mềm, rất ngọt. Anh tham lam mút lấy, dây dưa không muốn buông ra.
Sự xúc động này khiến anh to gan hơn, đưa đầu lưỡi ấm nóng của mình quét lên làn môi mọng đỏ của cô. Cảm giác trơn trượt ngọt ngào khiến anh như sa vào tơ nhện chập chùng, cả người như lơ lửng tận mây xanh.
Sau vài giây, anh kìm lại dục vọng cùng hơi thở gấp gáp của mình, rời khỏi môi cô, đưa bàn tay lên lau vệt nước mắt còn đọng trên má người con gái.
Một nụ hôn thành công khiến cô ngừng khóc.
Thiện Vũ Linh ngước đôi mắt còn ánh nước lên nhìn anh với vẻ không thể tin. Rõ ràng anh đã hứa sẽ không cưỡng ép cô. Nhưng hình như… thế này cũng không tính là ép uổng. Vì anh đã rất dịu dàng, dịu dàng đến nỗi cô còn ngây ra không kịp phản ứng.
Diệp Vũ quay mặt đi, không muốn cô nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng cùng trái tim đang đập thình thình trong lồng ngực, cũng không dám nhìn vào đôi môi cô bóng nhẫy còn đọng lại dấu vết của mình. Anh sợ bản thân sẽ không khống chế được mà tiếp tục hôn cô, làm cô tức giận.
Anh giả vờ ho khan một tiếng.
“Tôi… tôi chỉ là… Thấy em khóc, tôi muốn dỗ em mà.”
Trên đời này còn có kiểu dỗ dành như thế này sao?
“Hơn nữa, hôm nay em đến muộn, đó là hình phạt của em. Không phải tôi dùng bạo lực với em đâu nhé.”
Cô còn chưa kịp hỏi tội thì anh đã biện minh rồi, lại còn làm ra vẻ rất hợp tình hợp lý. Thế thì cô còn nói gì được nữa.
Thiện Vũ Linh một mạch lau nước mắt, cướp lại túi từ trên người anh rồi quay lưng đi thẳng.
Anh lẽo đẽo theo sau kéo tay áo cô.
“Đừng có giận tôi mà. Nhé? Em muốn chơi vòng đu quay không? Tôi đưa em đi nhé.”
“Không chơi.”
“Vậy tôi mua kem cho em, chịu không?”
“Không ăn.”
Bị cô phũ phàng, Diệp Vũ vẫn vô cùng chân chó bám theo:
“Tối rồi, em đói không? Mình đi ăn đi.”
“Không đói. Ai thèm đi ăn với anh?” Cô tức giận đối đáp.
Lời vừa dứt, bụng cô đã reo lên rọc rọc. Tình huống cũ rích này đúng là làm người nói xấu hổ đến muốn độn thổ. Chơi cả buổi chiều cộng thêm việc trong nhà ma đã làm cô tiêu hao hết năng lượng.
Diệp Vũ nhanh chóng tinh ý nắm tay cô kéo đi, khoé miệng không khỏi nhếch lên nhưng vẫn cố giấu trong giọng nói đầy nhiệt tình:
“Đi, tôi biết một quán quen rất ngon, chắc chắn em sẽ rất thích.”
Trong góc tối, một bóng dáng đứng lặng chứng kiến màn tình tứ của hai người với ánh mắt căm hận, đôi tay vò nhàu nhĩ một mảng áo.