Thẩm Nhất Thành bị phạt đứng quả là chuyện thường ở huyện, nếu tức vì chuyện này, chắc ông tổn thọ 30 năm quá!
Toàn bộ phòng học nhìn Thẩm Nhất Thành bước ra ngoài, mặt ai nấy đều vô cùng bình thản.
Thịnh Thác Lý, “Anh Thành thượng lộ bình an nha!”
Vương Nhất Tiêu, “Anh Thành, giang hồ tái kiến!”
….
“Nhìn cái gì nữa đấy, học nào học nào!” Giáo viên hóa đập bàn mọt cái, “Tôi nói cho các anh chị biết, các anh chị bình thường ít đọc sách, không có kiến thức gì cả, chưa đọc quyển “Thiên tài và kẻ điên” phải không?”
“Chắc là chưa đọc rồi, để tôi nói cho các anh chị nghe, thiên tài với kẻ điên chỉ cách nhau một sợi chỉ thôi, vì sao các anh các chị không điên cuồng được như Thẩm Nhất Thành, vì các anh chị không phải là thiên tài đấy!”
Thịnh Thác Lý, “Thầy ơi, ý thầy Thẩm Nhất Thành là kẻ điên ạ?”
Giáo viên hóa học ngừng một lát, “…Tôi chẳng nói thế bao giờ, học thôi học thôi…”
Dưới lớp cười òa một tràng dài.
Giáo viên hóa lại đập bàn lần nữa, “Không nói chuyện nữa, lên bảng viết phương trình cho tôi, có ai muốn tự tiến cử giống Mao Toại* không nào?”
*Các bạn có thể GG cụm từ “Mao Toại tự tiến” để biết thêm chi tiết nha.
Mấy câu này của thầy Hóa cũng chỉ để làm màu cho có, vì bình thường cũng chẳng có ai buồn giơ tay cả.
Nhưng không ngờ hôm nay lại có người tự nguyện, thầy Hóa vô cùng phấn khởi, “Nào, Thời Hạ, em lên đi.”
Thời Hạ đứng dậy, tỏ vẻ xấu hổ, “Thầy ơi, em muốn đi WC…”
Thầy Hóa, “…”
Tiếng cười vang rộn cả phòng học.
Thời Hạ bước ra khỏi lớp trong tiếng cười giòn giã.
Chỉ một quãng được ngắn ngủi, mà làm cho Thời Hạ muốn kinh hồn bạt vía luôn.
Cô có chút khâm phục Thẩm Nhất Thành, lần nào cũng đối diện với những ánh mắt cùng tiếng cười như này mà vẫn thản nhiên không coi ai ra gì thế được.
Đại lão quả nhiên là đại lão!
Thua kém, thua kém quá nhiều!
Thời Hạ bước ra khỏi phòng, liền thấy Thẩm Nhất Thành bị phạt đứng đang tựa vào lan can trong góc hành lang, cúi đầu nghịch điện thoại.
Thiếu niên đứng ngược sáng, vài sợi tóc đen lõa xõa trên trán cậu, bình yên mà đẹp đẽ.
Giáo viên thể dục đi qua chỗ cậu, Thẩm Nhất Thành hiếm khi chủ động bắt chuyện, “Thầy ơi, dẫn em đi học thể dục với thầy đi!”
Giáo viên thể dục sờ vết tát đỏ tấy chưa kịp tiêu trên mặt, không nói lời nào chạy mất hút.
Thời Hạ bước qua đó, đứng bên cạnh câu.
Ba phút sau….
“Thẩm Nhất Thành…”
“Thích Bồng Dương à? Có cần tôi giúp cậu tán cậu ta không?” Thẩm Nhất Thành cuối cùng cũng nói chuyện.
Cái giọng này…
Kỳ quặc hết sức.
Lại không có chút cảm xúc nào.
“Ờ, hờ hờ…” Thời Hạ cười gượng hai tiếng, giải thích, “Cậu hiểu nhầm rồi, tớ không có thích Bồng Dương, tớ có người mình thích rồi.” So với việc giải thích quan hệ giữa cô với Bồng Dương, thì thà cô nói thẳng lòng mình còn hơn.
“Có người mình thích rồi?” Tầm mắt của Thẩm Nhất Thành cuối cùng cũng rời khỏi điện thoại, nhìn qua phía cô, mắt híp híp mang theo cảm giác nguy hiểm, “Thích ai?”
Thời Hạ chống lại với ánh mắt tối đen như mực đấy, tai bỗng chốc đỏ bừng lên, tim cũng đập liên hồi.
Thời Hạ nắm chặt tay, nuốt nước bọt theo bản năng, hít sâu một hơi, một là không làm, hai là chơi tới bến luôn, cô nhắm mắt, “Tớ thích cậu!”
Nói xong, cô thở phào nhẹ nhõm một cái.
Nhưng đợi một lúc sau vẫn không thấy người đối diện đáp lại câu nào.
Thời Hạ mở to mắt, nhìn thấy Thẩm Nhất Thành đã lui xa cô 2 mét nghịch di động, giọng điệu thản nhiên, “Tôi biết rồi, thích tôi cách xa cậu chút chứ gì!”
“Sao, đủ xa chưa nào?”
Thời Hạ, “….”
Nếu giờ cô mà không chửi thề thì thật có lỗi với bản thân quá!
Thẩm Nhất Thành, tiên sư nhà cậu!!!
– ——
Không biết nên chê anh nhà ngây thơ hay chị nhà tự tay bóp… À mà thôi =]]]]]]