Hoàng Sào cau mày, một lát sau mới nói: “Có người nhờ tao đòi lại một vật từ mày sau đó đánh tàn phế hai tay hai chân của mày, chắc là mày biết đó là vật gì đúng không?”
Lục Hi nghe vậy thì lắc đầu.
“Ông cứ đánh chết tôi không phải là xong rồi sao, đánh tàn phế hai tay hai chân thì còn thảm hơn bị đánh chết”.
“Ha ha, đó là ý của người ta, tao chỉ làm việc cho họ mà thôi. Bây giờ mày muốn tự mình giao ra vật đó hay là muốn tao đánh mày tàn phế rồi mới giao ra?”
Nở nụ cười, Hoàng Sào nhìn Lục Hi nói.
“Tôi không giữ vật gì của ai cả, mà tôi cũng không muốn bị đánh tàn phế hai tay hai chân, vậy phải làm sao bây giờ?”
Lục Hi buồn bực nói.
“Ngoan cố! Xem ra cả đời này mày chỉ có thể tiếp tục kiếm sống bằng nghề ăn xin mà thôi”.
Hoàng Sào thấy một tên lừa đảo nhỏ nhoi dám trêu chọc mình thì hết sức phẫn nộ.
Lúc này, Lục Hi mới liếc Hoàng Sào một cái rồi nói.
“Tôi khuyên ông một câu, ông chẳng qua chỉ là võ giả hậu thiên mà thôi, không lợi hại hơn ai bao nhiêu, đừng phạm sai lầm”.
Hoàng Sào sửng sốt trong chốc lát.
Ở Hoa Hạ, võ giả chia làm các cấp bậc là võ giả ngoại gia, võ giả nội gia, võ giả hậu thiên, võ giả tiên thiên và tông sư.
Người có thể đạt được danh hiệu võ giả từ ngoại gia trở lên thì đã vượt qua thực lực của võ giả bình thường rất nhiều rồi, người nào cũng có sức mạnh phi thường.
Võ giả ngoại gia đã luyện ra được mình đồng da sắt, bất luận là sức mạnh hay khả năng chiến đấu đều hết sức cao cường, một mình đấu với mười mấy võ giả bình thường