Đạo sĩ Thu Sơn ngoắt tay ra hiệu cho mọi người đi tới.
Lữ Xuân leo lên đứng cạnh đạo sĩ và nhìn vô quan tài, nàng ngạc nhiên chỉ thấy quan tài trống rỗng và đáy như một cửa hang.
– Sao kỳ thế đạo sĩ ?
– Đường tới kho tàng của Hạng Võ. Đi không ? Đi thì theo ta.
Lữ Xuân gật đầu và vẫy Thiết Diện đi theo – Ba đứa bây ở trên này chờ ta …
Thu Sơn dẫn Lữ Xuân và Thiết Diện bước vô quan tài theo những bậc đá đi xuống.
Đường ngập chứng tỏ đã lâu không có người qua lại.
Thu Sơn vừa đi vừa lẩm bẩm :
– Sắp động đất vô đây có chuyện gì thì sao …
Nghe Thu Sơn nói Lữ Xuân rùng mình nghĩ đến cảnh đang ở dưới lăng mộ mà động đất xảy ra.
– Thiết Diện nhìn đi, có phải là phòng kho tàng của Hạng Võ không ?
– Thưa đúng rồi !
Trước mắt mọi người là một đại sảnh đủ các thứ tượng bằng vàng, ngọc mắt bằng kim cương lấp lánh, phòng không thắp đèn mà lúc nào cũng long lanh ánh sáng màu ngọc bích.
Đạo sĩ Thu Sơn bước tới cửa, phòng báu vật bỗng tụt xuống và mất tích luôn …Lữ Xuân và Thiết Diện ngẩn ngơ nhìn lại đằng sau thấy đường bít kín …