Là người mang dòng máu của bốn quốc gia, Mike cảm thấy có lỗi với máu chảy trong người mình, nhưng lại rất vững chắc về phương diện ngôn ngữ. Anh ta nói chậm lại và cố giải thích rằng ông nội của mình đến từ Nga. Mặc dù bản thân không thông thạo tiếng Nga nhưng vốn từ vựng của anh rất tốt. Đối với ngôn ngữ Ba Tư, anh đã học từ việc tham gia các khoá học tự chọn trong một thời gian ngắn ở trường đại học.
Trong quá trình di cư của người Digan, thường sẽ chịu ảnh hưởng bởi dân sống ở đó, cho nên ngôn ngữ của họ cũng được lai từ các nước khác.
Bọn họ chỉ học ngôn ngữ địa phương, nên ta có thể tính tới việc bà lão Hắc có thể nghe hiểu thí sinh nói tiếng Trung.
Trưởng thôn từng nói qua, bà lão Hắc năm đó đi theo bọn người Nga tới đây tránh chiến tranh, suy ra là bị ảnh hưởng bởi bạn bè người Nga, nên có sự kết hợp trong ngôn ngữ.
Chuyện này có lẽ ngay cả bà ta cũng không biết đến.
.
Vừa nghe lời này, mọi người lập tức phấn chấn lên.
Vu Văn như con chó lớn nhìn chằm chằm Mike: “Lại đây! Nói đi nói đi! Anh nghe được cái gì?”
Nghe đến vấn đề này, Mike có chút thẹn thùng.
Khuôn mặt mủm mỉm của anh hồng lên, “à ừ” vài tiếng, mới gặng ra mấy từ.
“Mộ.”
“Hoa.”
“Kim.”
“Mặt trời.”
Du Hoặc nhìn về phía Mike, quay đầu đối diện mọi người nói: “Hết rồi.”
Mọi người: “……”
“Đề là gì vậy?” Ông Vu hỏi.
Vu Văn mặt vô cảm nói: “Câu một, họ tên bà lão Hắc gì. Hai, người nhà bà Hắc ở đâu. Ba, trong nhà bà Hắc có bao nhiêu người.”
Có đến bốn từ, trả lời thế nào đây……
Khó khăn lắm hy vọng mới bùng cháy ai ngờ chốc lát đã lụi tàn.
Cổ của mọi người vừa căng ra lại rụt về, sắc mặt rầu rĩ.
.
Mặt trời chẳng biết khi nào đã ngã về tây, trốn ở sau cánh rừng, làm mờ đi vầng hào quang của ánh chiều tà.
Vu Dao ngồi bên cửa sổ đột nhiên kéo rèm lên, nhẹ giọng nói: “Thôn dân……..”
“Hả?” Vu Văn thò lại gần: “Thôn dân gì cơ?”
Vu Dao vén hết màn lên, chỉ vào cửa sổ bằng đá tròn nhỏ nói: “Hình như đối diện sông có người đang làm việc, chắc là thôn dân nhỉ?”
Dòng sông đóng băng rực sáng dưới ánh chạng vạng. Bên kia bờ, có bóng dáng ba người mang theo một cái xô đi ra khỏi nhà, cẩn thận đi đến bờ sông.
“Thật đúng là,” Trần Bân lẩm bẩm: “Trưởng thôn có nói, đến chạng vạng họ sẽ ra ngoài hoạt động một chút, nhiều người đông vui lắm đúng không? Nhưng mà…….”
Chỉ ba người thì đông vui chỗ nào???
.
Mặc kệ nói như thế nào, có người địa phương tức sẽ có manh mối.
Du Hoặc mặc áo phao màu đen vào, kéo khoá đến cằm, che lại nửa khuôn mặt, nhấc chân ra khỏi cửa.
Những người khác lần lượt đi ra theo.
Tần Cứu không nhanh không chậm đi cạnh Du Hoặc, thua hắn nửa bước.
“Có điểm để mua quần áo à?”
Du Hoặc híp mắt, liếc anh qua khe hở áo.
“Tuy là tôi có nhận một số quà cáp từ cậu, nhưng tôi là người rộng lượng. Không ngại cho cậu vài lời khuyên.”
Tần Cứu đút hai tay vào túi áo khoác, cùng hắn chậm rãi băng qua con sông đóng băng: “Kỳ thi này, người có thể đạt tiêu chuẩn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dù sao tôi cũng làm giám thị lâu như vậy, chưa thấy qua bao nhiêu. Đối với tất cả thí sinh nói chung, tốt nhất đừng để mất điểm ngay giai đoạn đầu.”
Du Hoặc giấu chóp mũi dưới cổ áo, dẫu thế nhưng hắn vẫn không tránh được mà thở ra một làn sương lạnh trắng.
Hắn mặt vô cảm mà đi đến bờ bên kia, tròng mắt sáng màu vừa chuyển động, ánh mắt dừng trên một người phụ nữ trung niên cách đó không xa.
Người phụ nữ vận một thân trang phục điển hình ở biên giới mùa đông, mặc quần áo đông cực dài, kéo từ cổ đến chân, chiếc khăn quàng lớn để khuất cả đầu vào.
Cô vụng về ngồi xổm bên bờ sông, chào hỏi những người đàn ông xung quanh rồi nói: “Lại đây, đục băng đi.”
Du Hoặc nhìn trong chốc lát, ném cho Tần Cứu một câu: “Dành lời khuyên đó cho người khác đi, tôi không cần đâu.”
Nói xong, hắn liền tiến đến vị trị của hai thôn dân kia.
.
Hai người thôn dân nọ nhìn thấy Du Hoặc liền có chút sửng sốt. Sau đó khuôn mặt đông cứng của họ cười rộ lên: “Cậu là khách mới tới à? Trưởng thôn có nói qua cho chúng tôi nghe.”
Du Hoặc nhìn thoáng qua nhà của trưởng thôn, cửa sổ đóng chặt.
“Ừ, mới đến hồi sáng.” Hắn trả lời.
Thôn dân gật gật đầu, không mấy nhiệt tình: “Mọi người ở bên kia bờ sông à?”
“Ừ.”
Thôn dân: “…….”
Hai ông bà mặt đối mặt trầm mặc trong chốc lát, không cứng họng mà còn nói tiếp: “Cậu không có gì muốn hỏi chúng tôi sao? Vừa tới thôn nhất định còn chưa quen hẳn nhỉ?”
Du Hoặc nâng mắt: “Cũng quen rồi.”
Hai người: “……..”
Bọn họ hai mặt nhìn nhau một lát, lại ngồi xổm xuống tiếp tục cắt mặt băng của con sông. Đục hai lần, bọn họ quay sang liếc Du Hoặc một cái.
“Mọi người đến chỗ bà lão Hắc hả?” Người phụ nữ trung niên nhịn không được hỏi.
Du Hoặc gật gật đầu: “Đúng vậy, ở đó suốt đến chiều.”
“À ừ……. làm việc gì sao?”
Du Hoặc nói: “Làm mấy con búp bê, không biết hai người đã nhìn thấy chúng chưa?”
Hai thôn dân dừng động tác một chút, hơi co rúm lại.
Du Hoặc lại nói: “Cũng có vài người không làm.”
Thứ làm hắn thấy kì lạ là tại sao các thôn dân đột nhiên co rúm lại.
Một lát sau, người phụ nữ ngẩng đầu nói: “Chưa từng, chỉ có các vị khách mới được đến thăm bà lão Hắc. Chúng tôi rất ít khi sang bên kia bờ sông.”
Du Hoặc: “Trước kia cũng có khách tới à?”
Cô ta gật gật đầu: “Có đến rồi, cũng không khác gì mọi người, luôn đi thành nhóm đến đây.”
Du Hoặc nói: “Sau đó thì bọn họ thế nào?”
Người phụ nữ nháy mắt ngẩn ra, sau đó lắc lắc đầu nói: “Hình như…… không thấy bọn họ rời đi.”
Vài thí sinh vừa qua khỏi sông, nghe lời này gần như muốn rơi luôn xuống sông.
Tần Cứu đi đến bên cạnh Du Hoặc, hơi cúi đầu nói: “Cậu đúng là có tài bắt chuyện với người khác mà.”
Du Hoặc: “………”
Hắn đang định cãi lại thì chiếc xô sắt trong tay ông thôn dân nọ đột nhiên phát ra tiếng leng keng rồi rơi trên mặt băng.
Hai người quay qua nhìn, liền thấy đôi mắt người đàn ông đó nhìn chằm chằm Du Hoặc vài giây, lại quay sang nhìn Tần Cứu vài giây, mới chậm rãi nói: “Hình như……. tôi đã gặp qua hai người ở đâu rồi thì phải.”
Du Hoặc sửng sốt: “Ai? Bọn tôi hả?”