Khương Lập nhìn thấy La Thống bực mình, không dám nói thêm gì, đành đứng dậy bước qua chỗ Đàm Thanh Sơn.
Đang trong huấn luyện, Đàm Thanh Sơn nhìn thấy Khương Lập bước đến chỗ hắn, chân mày nhíu lại, nhưng vẫn không nói tiếng nào với tên kia, vẫn tiếp tục tu luyện một bộ quyền pháp.
– Đàm Thanh Sơn, ta với ngươi luận bàn một chút đi, đối với tu luyện của ngươi sẽ tiến triển nhanh hơn một chút. Ta thân là người cũ, cũng nên chăm sóc người mới như ngươi một chút.
Khương Lập cười nói với vẻ bất hảo.
Đệ tử chung quanh nghe thấy, cũng dễ dàng hiểu được Khương Lập đang muốn làm gì, bất quá ngại ánh mắt u ám của La Thống gần đó, nên không ai dám lên tiếng, hơn nữa luận bàn ở đây lại rất bình thường.
– Bọn người kia thật đúng là khinh người quá đáng!
Đường Thiên Nhi cũng bị hấp dẫn qua đó, mày liễu nhíu chặt định đứng dậy, nhưng bị Mục Trần nắm tay kéo lại.
– Sao vậy?
Đường Thiên Nhi nghi hoặc. Bọn La Thống tìm Đàm Thanh Sơn kiếm chuyện, dĩ nhiên là muốn rung cây nhát khỉ với Mục Trần.
– Đàm Thanh Sơn tuy lặng lẽ, nhưng tính cách rất quật cường, đôi khi hắn không cần hỗ trợ đâu. Vả lại đừng xem thường lòng tự trọng của nam nhân.
Mục Trần thản nhiên trả lời.
– Ma mới bắt nạt ma cũ, loại tình huống này làm sao tránh khỏi. Nếu ta ra mặt giúp hắn, có lẽ hắn sẽ gặp ít phiền toái một chút. Nhưng thực ra hắn không cần, thậm chí nói quá lên một chút, sẽ khiến hắn và ta bất hòa. Do vậy nếu muốn tránh mấy cái phiền toái linh tinh này, cần phải lấy năng lực bản thân cho chúng biết, hắn cũng không phải loại người dễ khinh.
– Nhưng hắn không phải đối thủ của Khương Lập.
Đường Thiên Nhi lo lắng.
– Không nhất định phải đánh bại đối thủ mới là thắng.
Mục Trần mỉm cười
– Chỉ cần cho người ta biết, bản thân không phải quả hồng mềm, ai muốn bóp, thậm chí là có thể bóp vỡ, thì cũng phải trả giá không nhỏ.
Đường Thiên Nhi nghĩ nghĩ, cảm thấy lời nói của Mục Trần cũng có đạo lý, bất quá vẫn bướng bỉnh cãi lại:
– Hừ, rõ ràng so với ta còn nhỏ hơn một tuổi, còn bày đặt ra dáng ông cụ non.
Mục Trần cười, đưa mắt nhìn về Đàm Thanh Sơn đang hơi đổi sắc mặt, tên kia nắm chặt hai tay thoáng lưỡng lự, do dự gì đó rồi nhìn về phía Mục Trần.
Mục Trần mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn thấy nụ cười của Mục Trần, hai tay Đàm Thanh Sơn nắm chặt hơn, đôi mắt hiện lên nét hung ác, thanh âm lạnh lẽo đáp lời:
– Vậy, thỉnh Khương Lập học trưởng chỉ giáo!
Khương Lập không ngờ Đàm Thanh Sơn lại cương nghị đáp ứng, hơi sửng sốt, rồi khẽ cười nhếch môi, thật là tiểu tử không biết trời cao đất dày a.
Hai người chậm rãi lui lại, nhiều đệ tử xung quanh cũng đến gần hơn, nhưng hầu như đều thấy thương cảm cho Đàm Thanh Sơn.
Dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người, luận bàn đã bắt đầu.
Cũng đúng như dự đoán của mọi người, trận này vốn nghiêng về một bên, thực lực bất đồng rất khó thay đổi, thế nhưng cục diện lại dần dần biến ảo.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy, dù bị Khương Lập nhiều lần đá ngã lăn ra, Đàm Thanh Sơn lại không hề có dấu hiệu nhận thua, ngược lại như không sợ chết tiếp tục nhằm phía Khương Lập tấn công, con mắt đỏ ngầu điên cuồng, dọa cho tên kia nhảy dựng lên.
“Bốp bốp bốp!”
Hai bóng người giao nhau giữa sân, Đàm Thanh Sơn tuy rất chật vật, nhưng vẫn mạo hiểm chịu mấy quyền của Khương Lập, tặng lại một chiêu cẩu quyền thần xực in một dấu răng rõ đau lên người tên kia.
Khương Lập tống một quyền đẩy lui Đàm Thanh Sơn, lại bị hắn lao lên cắn thêm một phát để lại dấu máu trên cánh tay, rốt cuộc chịu không nổi cái kiểu luận bàn “cẩu cuồng”, vội quát lên:
– Cái tên điên!
Đàm Thanh Sơn mắt điếc tai ngơ, con ngươi đỏ rực lại nhào đầu qua.
– Không đánh nữa!
Khương Lập vội vàng né tránh bỏ chạy, hoang mang nhìn đôi mắt đỏ bừng của Đàm Thanh Sơn, trong lòng căm phẫn, cả giận quát lên.
Những đệ tử xung quanh cũng vội lao lên ngăn Đàm Thanh Sơn lại, kéo hắn xuống dưới. Nhưng hắn quả thật quá mức điên cuồng, nhất thời lôi kéo không xong, lại thêm một màn hổ lạc đồng bằng khiến cho không ít đệ tử lạnh gáy. Đàm Thanh Sơn này, quả thật cũng đủ điên loạn.
Dưới tiếng quát như sấm giật liên hồi của đông đảo đệ tử chung quanh, cuối cùng Đàm Thanh Sơn cũng dần bình tĩnh lại, nhếch mép cười. Cơ thể đau nhức, khuôn mặt còn một vết bầm tím, nhưng không che nổi vẻ phấn khởi trong ánh mắt.
Trước mặt hắn, Khương Lập quần áo rách bươm, tuy không có thương thế nặng nhẹ gì, nhưng mặt xám mày tro, ánh mắt kinh hãi ai ai cũng thấy được.
Đàm Thanh Sơn tuy thua thực lực, cũng thắng khí thế, đủ để cho những đệ tử thiên giới đông viện phải nhìn hắn với con mắt khác.
Đàm Thanh Sơn xóa đi vết máu trên miệng, nhìn về phía Mục Trần. Tên kia cười ngoác cả mồm giơ tay tán thưởng hắn:
– Lợi hại.
Đàm Thanh Sơn lắc đầu cười hô hố, trong lòng chợt cảm kích Mục Trần. Tên kia tôn trọng hắn, để hắn có cơ hội giành lấy sự tôn trọng. Có lẽ sau này chẳng còn con ma cũ nào dám đến kiếm chuyện với hắn nữa.
– Người nầy quả thật là điên mà.
Đường Thiên Nhi cũng cười nhăn mặt, ánh mắt điên cuồng lúc nãy của Đàm Thanh Sơn thật cũng khiến nàng run như cầy sấy.
Mục Trần cười gật đầu, sau đó đứng dậy.
– Định làm gì?
Đường Thiên Nhi nghi hoặc hỏi.
– Việc Đàm Thanh Sơn nên làm cũng đã làm, cũng nên đến phiên ta chứ. Kẻ khác rung cây nhát khỉ, vậy để ta đập núi dọa hổ trả lại. Bằng không cứ phiền phức tới tới lui lui thế này cũng mệt.
Mục Trần cười, tay phải chậm rãi nắm chặt:
– Hơn nữa ta cũng đang muốn tìm người tế chiêu Sâm La Tử Ấn xem nó lợi hại ra sao chứ…
Mục Trần chậm rãi tiến lên, thu hút rất nhiều ánh mắt chú ý đi vào giữa sân, hắn nhìn về phía La Thống cách đó không xa.
– La Thống học trưởng, ta mới vừa tu luyện xong một bộ linh quyết, muốn mời học trưởng chỉ điểm một phen, mong chỉ giáo.
