Thật ra Dương Thần cũng muốn, lấy việc Trần Phong làm cái cớ, nếu cứ cái đà này thì dù hội Tây Minh có không trêu chọc gì đến hắn, hắn cũng sẽ vì Sắc Vi mà đi diệt bọn họ.
Hai người ôm ấp một lát sau, bên ngoài trời đã tối sầm, đèn đường đã bật sáng.
Dương Thần nhìn lên trời, không nề ướt át bẩn thỉu, đứng dậy mặc quần áo.
Sắc Vi vốn định đứng dậy, tiếc rằng vừa mới muốn đứng lên, đau đớn khiến cô nhíu mày cắn môi giần hơn nói:
– Đều tại anh, hại em sưng hết lên.
– Ừ…
Dương Thần có chút xấu hổ cười nói:
– Anh thấy em không có máu hồng, cho rằng không có việc gì, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên của em?
Khuôn mặt xinh đẹp của Sắc Vi trắng bệch:
– Chiếc màng kia em đã bị rách khi luyện công, sao thế, anh cho rằng em là người lẳng lơ?
– Không, không, không ….
Dương Thần vội vàng cười làm lành nói:
– Ngoan nào cục cưng, anh chỉ là nghĩ ngày thường em cũng phải giải quyết chút nhu cầu của mình. Chỗ ấy của em còn khiến anh không rút ra được, sao lại lẳng lơ, ha ha …
Nghe giọng Dương Thần xấu hổ, Sắc Vi vừa buồn cười vừa tức, chui vào chăn không nhìn Dương Thần.
Dương Thần nói xong cười, bước nhanh ra cửa, đột nhiên nhớ đến chuyện gì, hỏi:
– Cưng ơi, bà xã anh muốn anh tìm một công việc, nếu phải làm việc anh muốn tìm một công việc nhàn một chút. Em bảo đi đâu tìm công ty bây giờ?
– Bà xã anh?
Sắc Vi chui nhanh đầu ra khỏi chăn, trừng mắt nhìn:
– Anh có bà xã từ khi nào vậy?
– Việc này, một pho tượng bồ tát sống, cả ngày phụng phịu, hôm nay vừa mới nhận giấy đăng ký kết hôn. Cụ thể sao anh không tiện nói, dù sao anh đã kết hôn là được.
Dương Thần buồn rầu lắc đầu nói.
Vẻ mặt Sắc Vi thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng có chút tủi thân nói:
– Tuy em không nghĩ tới việc làm vợ chính thức, nhưng anh cũng không thể đối với em như vậy, nhanh như vậy đã thành bồ nhí.
– Em không muốn làm vợ chính thức sao? Vì sao?
Dương Thần tò mò hỏi.
– Em không thích hơp để làm vợ. Dù sao em là người hoạt động trong bóng tối, không thể xuất hiện cùng anh cả ngày ở ngoài. Hơn nữa, em cũng không giống dáng dấp của một người vợ hiền, đối với một người chồng tốt…
Nói xong, liếc Dương Thần bằng đôi mắt quyến rũ một cái.
– Em là đồ yêu tinh.
Dương Thần thiếu chút nữa lại muốn vác súng ra trận.
Cười một hồi xong, Sắc Vi dường như cũng không để ý quá mức đến chuyện Dương Thần kết hôn, nghĩ một chút đề nghị:
– Nếu thích phụ nữ, lại nhàn hạ, vậy đi Ngọc Lôi, chuyên về thời trang và mỹ phẩm. Ở Trung Hải, thậm chí trong cả nước là một công ty lớn. Em nghe nói ban quan hệ xã hội của Ngọc Lôi tuyển người, hơn nữa không giới hạn nam nữ, nghe nói rất nhiều người đàn ông đã nhận được công việc này.
– Ban quan hệ xã hội, nam cũng làm việc này.
Dương Thần giật mình, ngay sau đó hỏi:
– Vậy chắc Ngọc Lôi phụ nữ rất nhiều?
– Ừ, đãi ngộ tốt, phúc lợi tốt, quan trọng là công ty Ngọc Lôi có thể coi là công ty có nhiều phụ nữ nhất Trung Hải. Dù sao cũng là công ty về thời trang và mỹ phẩm, em nghĩ đó cũng là sở trường của anh…
Vẻ mặt Sắc Vi như đang nói “tôi còn không biết về anh”.
Dương Thần cũng không ngại, gật đầu:
– Một đề nghị tốt, đề nghị tốt, tiền lương thì không quan trọng, quan trọng là hoàn cảnh xung quanh, ừ… anh về chuẩn bị tài liệu mai đến phỏng vấn.
Đợi cho Dương Thần ra khỏi phòng một lúc,Sắc Vi nhìn cửa phòng đóng, thở dài nhè nhẹ. Nhưng Sắc Vi không biết là Dương Thần đi ra một đoạn xa cũng vỗ vỗ ngực, giống như thở phào một tiếng
– Nguy hiểm thật, bao bồ nhí quả nhiên là kinh hồn bạt vía.