Y nghiến răng, ghì giọng nói: “Đến đây.”
Hai người nằm cạnh nhau. Vốn tưởng là sẽ không ngủ được nhưng không ngờ rằng một lát sau cơn buồn ngủ đã mạnh mẽ ập tới.
Bọn họ mơ mơ màng màng giành chăn, chỉ trong chốc lát liền hô hấp liền đều đặn.
Bên ngoài cửa sổ yên tĩnh không một tiếng động, trong khoảnh khắc đất trời tựa như chỉ còn lại hai người.
Một đêm không mơ. Sáng hôm sau, Hà võ quan ngái ngủ, ôm bồ câu đến tìm Tạ Lăng Du.
Cùng lúc đó Tạ Lăng Du đã dậy nhưng ở bên cạnh có một cái phôi lười khiến hắn cũng không cưỡng lại được mà ngủ thêm một lúc.
Hà võ quan ở bên ngoài gọi đại một tiếng “Tạ công tử”, sau đó gõ cửa mấy cái tượng trưng rồi liền tiến tới.
“Ưm, có người đến hả?” Tạ Lăng Du vừa mới tỉnh ngủ, giọng điệu có chút mềm mại, thêm cả sự dịu dàng triền miên.
Một giọng trầm xa lạ khác mơ hồ đáp lại: “Ừ.”
Hà võ quan mở to mắt, dừng lại ngay lập tức, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, cái này…
Trong phòng, Tạ Lăng Du còn đang buồn ngủ, lúc đứng dậy không cẩn thận dẫm vào chân Thanh Khâu Quyết.
“Shh…”
Thanh Khâu Quyết kêu lên một tiếng, nén đau nói: “Aiz, đi xuống.”
Tạ Lăng Du hoảng loạn xoa chân cho y, lặp đi lặp lại: “Được rồi được rồi, ta đi ngay đây, huynh ngủ thêm lát đi.”
Thanh Khâu Quyết dùng chăn che đầu, không thèm để ý hắn.
Tạ Lăng Du vội vàng mặc quần áo, đi ra ngoài bình phong mới phát hiện đó là Hà võ quan. Hắn vẫn không nhúc nhích đứng im tại chỗ, biểu cảm như là đã bị chấn động.
“Hà đại nhân không khỏe sao?” Tạ Lăng Du hoang mang hỏi.
Hà võ quan sa sẩm mặt mày lắc đầu, đưa thư cho hắn: “Làm phiền rồi, đây là thư hồi âm của bệ hạ, hạ quan cáo lui.”
Tạ Lăng Du nhận lấy tin, còn chưa kịp nói cảm tạ thì Hà võ quan đã rời đi với tốc độ cực nhanh như bị chó rượt.
Thanh Khâu Quyết ngái ngủ đi ra, trên người khoác hờ áo ngoài: “Viết cái gì thế?”
Tạ Lăng Du đang nghiêm túc đọc thư: “… Tham quan đã bị bắt vào đại lao, mấy ngày nữa sẽ xử trảm. Theo dõi hành động của “Lục”, sắp xếp ổn thoải cho nạn dân là có thể khởi hành hồi kinh.”
Tạ Lăng Du cất thư đi, nói: “Đại khái là vậy.”
Thanh Khâu Quyết gật đầu, cố định lại mặt nạ bị lỏng.
Tạ Lăng Du không nhịn được nói: “Huynh đeo mặt nạ cả ngày như vậy không thấy khó chịu sao, đến ngủ cũng đeo nữa.”
Nói xong hắn tự cười nhạo: “Chắc không phải là do đề phòng ta đâu nhỉ?”
Thanh Khâu Quyết dừng lại một chút, đưa tay lên từ từ tháo mặt nạ xuống.
Tạ Lăng Du không khỏi nín thở, bản thân cũng không phát hiện ra mình căng thẳng như thế nào.
Cho đến khi mặt nạ được tháo xuống hoàn toàn, một gương mặt phổ thông bình thường nhưng lại thuận mắt đến lạ xuất hiện. Chưa bàn đến chuyện anh tuấn nhưng cũng có vài phần thanh tú.
Nhưng đó không phải người hắn muốn thấy.
Trong lòng Tạ Lăng Du có chút mất mát, nói đùa để che giấu: “Không phải là trông rất tuấn tú sao, ngày nào cũng đeo mặt nạ làm gì?”
“Khoảng thời gian không thể gặp ai dài quá, ta quen rồi.” Thanh Khâu Quyết nửa thật nửa giả trả lời.
Đôi mắt phượng dừng lại trên khuôn mặt Tạ Lăng Du vài giây rồi rũ mắt khẽ cười. Cảm giác mất mát của hắn đều viết hết lên mặt.
Tạ Lăng Du đi rửa mặt trước rồi dọn dẹp một chút liền chuẩn bị đi bố trí cho nạn dân: “Chẳng biết là được rải ngân xuống bao nhiêu tiền. Ta thấy nơi này không tồi, nếu có thể để cho bọn họ định cư ở đây…”
Thanh Khâu Quyết lắc đầu: “Chắc cũng chỉ đủ để bọn họ sinh hoạt. Nhưng nếu bọn họ đồng ý thì cũng không nhất định phải ở trong thành, có thể ra ngoại thành gây dựng lại cuộc sống.”
Tạ Lăng Du gật đầu: “Về chi phí gạch ngói ta có thể trả cho Trương Tùy trước rồi bọn Hạ Úy góp cùng với ta chắc cũng được kha khá.”
Thanh Khâu Quyết dừng lại một chút: “Thật ra chỗ ta có mấy thợ mộc có thể dùng được.”
Tạ Lăng Du bất ngờ: “Vậy thì tốt quá rồi, bọn họ giờ đang ở đâu? Có thể sang đây bàn bạc trước một chút.
“Chiều nay có thể đến.” Thanh Khâu Quyết tính toán thời gian một chút rồi nói.
Giải quyết được bước đầu tiên, tiếp theo phải đi tìm địa điểm để bố trí. Hắn đột nhiên nhớ đến một vấn đề: “Nhóm nạn dân cuối cùng còn chưa vào thành, chúng ta…”
“Vào rồi, tối qua lúc ngươi ăn mì.”
Đáy mắt Thanh Khâu Quyết hiện lên sự cười cợt bị Tạ Lăng Du thấy hết.
Tạ Lăng Du cạn lời, hoang mang hỏi: “…Không phải hôm qua sau nửa đêm huynh vẫn luôn ở cùng ta sao, lấy đâu ra tin tức vậy?”
Thanh Khâu Quyết cười nhạo, nói một câu khiến Tạ Lăng Du cảm thấy quen quen: “Thứ nhất, ta xem tin tức ngay dưới tầm mắt ngươi.”
Tạ Lăng Du: “…”
Được rồi đừng nói nữa, hắn không muốn nghe.
Thanh Khâu Quyết: “Thứ hai, tối qua nó còn chào ngươi.”
Ngay tức khắc lông tơ sau lưng hắn đều dựng đứng hết lên, không tự chủ được mà rùng mình. Tạ Lăng Du nuốt nước miếng.
Cái gì vậy, trong tình huống hắn không thấy.
Chào hắn?
……