“Đó là…”. Hoàng Triều vốn luôn trấn định thong dong chứng kiến tình cảnh như vậy cũng không khỏi kinh ngạc.
“Đó là kho chứa đạn!”. Hoa Vương hét to: “Vũ Sơn! Liễu Vũ Sơn!”
“Có tiểu nhân!”. Liễu Vũ Sơn cuống quít chạy tới quỳ xuống đất: “Đại vương, kho chứa đạn của chúng ta bỗng nhiên phát hỏa vô cớ, tiểu nhân nghi ngờ…”
“Nghi ngờ? Giờ này còn nghi ngờ sao?”. Hoa Vương rít gào, vung trường kiếm trong tay lên: “Chắc chắn là con xú nha đầu Phong Tích Vân kia giở trò ma quỷ, nó phái người trà trộn vào đây! Nhanh nhanh đi tìm cho ta! Phải tìm cho ra gian tế của Bạch Phong Quốc. Bổn vương muốn ngũ mã phanh thây hết bọn chúng!”
“Không cần tìm nữa!”. Một thanh âm nhu hòa thản nhiên từ đằng xa truyền đến, Ngọc Vô Duyên ung dung đi tới: “Đại vương, vẫn nên phái người đi chữa cháy thì hơn.”
“Để cho gian tế Bạch Phong Quốc đào thoát ư? Buồn cười! Bổn vương nhất định phải bắt được bọn chúng, băm thây vạn đoạn, không thì không giải được mối hận trong lòng!”. Hoa Vương phẫn nộ, lúc này ông chỉ nghĩ đến việc tìm cho ra gian tế Bạch Phong Quốc để trừng trị nghiêm khắc.
“Đại vương, việc này không phải do người của Bạch Phong Quốc làm.”. Ngọc Vô Duyên đã đến trước mặt Hoa Vương, ánh mắt bình thản làm cho người ta đang rối cũng cảm thấy tâm thần yên ổn: “Vừa rồi thần đi qua doanh trại phía tây thì thoáng thấy vài bóng đen quỷ dị, lúc thần đến thì đã biến mất không còn dấu vết. Binh lính Bạch Phong Quốc không thể có thân thủ cao như vậy, cả những cao thủ trên giang hồ cũng hiếm có ai có khinh công giỏi đến thế!”.
“Vậy là ai làm?”. Hoa Vương không tự chủ được trầm giọng hỏi.
Ngọc Vô Duyên một thân áo trắng đứng giữa ánh nắng chói chang khô nóng của những ngày hè, tựa như một dòng suối trong xanh lạnh lẽo làm người ta thanh tĩnh đầu óc, Hoa Vương đang cáu giận nghe thấy vài câu nói của chàng cũng trấn định lại.
“Đại vương, thỉnh ngài phát lệnh cứu hoả.”. Ngọc Vô Duyên vẫn tâu rành mạch rõ ràng, không nóng không vội, tựa hồ chuyện này mới là đại sự quan trọng nhất thế gian.
“Vũ Sơn, truyền lệnh xuống, trước tiên phải cứu hỏa, tạm thời đừng để ý đến chuyện gian tế.”. Hoa Vương rốt cục cũng hạ lệnh, trong lòng cảm thấy kỳ quái, đường đường là Vương một nước mà người này chỉ cần mở miệng nói mấy lời là ông phải nghe theo, tựa như nếu làm trái ý chàng ta, chẳng khác nào làm trái ý chỉ của thần phật.
“Dạ!”. Liễu Vũ Sơn vội vàng lĩnh chỉ lui ra.
“Là cao thủ giang hồ làm?”. Hoàng Triều cũng cau mày: “Người giang hồ sao lại nhúng tay vào chuyện này?”.
“Bạch Phong Hắc Tức nghĩa hiệp trên giang hồ mười năm, rất nhiều người đã nhận ân huệ của họ, có biết bao nhiêu người giang hồ cam nguyện vì bọn họ chứ!”. Ngọc Vô Duyên thản nhiên trả lời.
“Nếu đạn pháo đã bị hủy, ba khẩu đại pháo kia cũng chẳng thể may mắn tồn tại.”. Hoàng Triều nhìn về ánh lửa ở phía tây, lúc này tiếng nổ lớn đã giảm bớt, chắc chắn kho đạn đã bị phá hủy gần hết, chỉ còn nghe thấy tiếng binh lính thảm thiết kêu gào.
“Ừ, cũng bị đẩy vào kho đạn nổ chung luôn rồi!”. Ngọc Vô Duyên liếc nhìn Hoa Vương.
“Cái gì? Đại pháo của ta…”. Hoa Vương thốt lên đau lòng, nghĩ đến việc tạo ra hỏa pháo không hề dễ, chỉ một khẩu thôi mà đã tốn mấy vạn vàng, mất ba năm mới hình thành, thế mà nay lại bị hủy toàn tập?! Ông lập tức chạy đến phía tây doanh trại, không nhìn thấy tro tàn của đại pháo thì ông dứt khoát không tin.
“Huynh còn chưa ra tay sao?”. Ánh mắt Ngọc Vô Duyên dừng trên người Hoàng Triều.
“Chưa đến lúc!”. Hoàng Triều cười cười, đưa mắt nhìn theo thân ảnh Hoa Vương: “Xem ra Phong Tịch hiểu rất rõ việc ‘Muốn chế địch tất phải làm loạn nhân tâm’. Mấy ngày nay lão ta đang bực dọc nóng nảy vì Phong Vân Kỵ, dễ dẫn đến việc tay chân luống cuống…” Hắn quay đầu nhìn về phía đội hình ngay ngắn của quân Phong: “Dù sao thì những việc nên chuẩn bị ta cũng đã chuẩn bị tốt.”.
“Vô Hồi Cốc… Thật là chỗ có đi mà không có về sao? Ai mới là người không có đường về?”. Ánh mắt Ngọc Vô Duyên trở nên mông lung nhìn về hướng tiền phương.
Trong vương trướng của Phong Vương, nghe tiếng nổ giòn giã vọng lại từ doanh trại của quân Hoa, Phong Tịch không khỏi nở nụ cười nhạt. Ánh mắt nàng quét sang cái người đang ngồi an ổn trên ghế, nhàn nhã thưởng thức rượu Lan Sinh quý giá mà Phong Vương đời trước đã cất giấu. Hình như Phong Tức biết nàng đang nhìn hắn, hắn nâng chén rượu về phía nàng cất lời hỏi thăm.
“Đó là tiếng gì vậy?”. Năm vị tướng lĩnh của Phong Vân Kỵ ở trong trướng nhìn vẻ mặt tươi cười sáng lạn của nữ vương, bỗng chốc trở nên hồ đồ.
“Đó là đại lễ của công tử Lan Tức tặng cho Bạch Phong Quốc ta.”. Phong Tịch thản nhiên nói: “Quân Hoa còn ba khẩu đại pháo, bây giờ đã bị vùi hết trong lửa!”
“Hả?”. Chư tướng nghe vậy không khỏi vui mừng ngạc nhiên nhìn Phong Tức, chỉ thấy người nọ nhắm hai mắt lại, say sưa chìm đắm vào hương vị thuần khiết của rượu ngon.
“Hoa Vương không có kiên nhẫn đâu, ngày mai hoặc ngày mốt lão sẽ phát động tiến công ngay. Tề Thứ, các ngươi lui xuống chuẩn bị đi.”. Phong Tịch phân phó.
“Rõ!”. Năm người cùng lui ra.
“Xem ra cô cũng không biết thưởng rượu, rượu ‘Thanh Diệp Lan Sinh’ này phải đặc biệt dùng chung với ‘Chén Vân Mộng Ngọc’ mới thể hiện được hết hương vị tao nhã của nó, dùng ‘Chén Tuyết’ này vẫn còn tầm thường lắm!”. Phong Tức đung đưa chén rượu trong tay, soi kỹ chiếc chén sứ trắng như tuyết, lắc đầu đầy tiếc nuối.
“Mười vạn đại quân của Hoa Vương ta đã đánh tan ba vạn, toàn bộ hỏa pháo của lão cũng đã bị phá hủy hết. Trận chiến còn lại này có lẽ sẽ do Hoàng Triều đảm nhận.”. Phong Tịch phớt lờ hắn, bước ra ngoài trướng, hơi nhíu mày nhìn đội hình quân Hoa ở tiền phương.
Phong Tức cũng đi theo sau nàng, tay nhàn nhã cầm chén rượu, tựa như đang cùng hảo hữu đến hậu hoa viên vui vẻ nâng cốc. Khi bước ra khỏi trướng còn không quên mỉm cười đa tạ hai thị nữ đã vén rèm lên giúp hắn, trêu chọc hai cô thị nữ kia, làm hai cô tim đập như hươu chạy, mặt mày ửng đỏ.
Đợi đi được một quãng xa, Phong Tịch nhíu mày lườm hắn: “Lần này xuất binh ta mang theo bốn thị nữ, đã phân phó hai cô đi hầu hạ ngươi rồi. Chẳng lẽ bây giờ còn hai cô này ngươi cũng muốn lôi vào trong lều mình luôn sao?”. Nàng nói đến đây thì đè giọng xuống: “Ngươi bớt ném bậy hoa đào đi!”
“Ặc!”. Phong Tức khẽ cười, có chút bất đắc dĩ nhìn nàng: “Ta có làm gì đâu?”
“Aizzz…”. Phong Tịch cũng đành thở dài một hơi: “Ngươi không cần làm gì cả, mấy cô gái cứ thấy ngươi là mất kiểm soát tự bu vào như ong gặp mật hoa. Trong tứ đại công tử thì Hắc Phong Tức ngươi phong lưu đào hoa nhất! Ta nhớ Ngọc Vô Duyên kia mặc dù được xưng là đệ nhất công tử nhưng chưa bao giờ có nữ nhân nào!”. Nàng vừa nói vừa đi về phía trước, đi được vài bước bỗng quay đầu trừng mắt với hắn: “Cũng khó trách, một mình ngươi chiếm mất hai thân phận, đương nhiên cũng phải nhiều gấp đôi người khác!”
Phong Tức nghe nàng tố cáo vẫn chỉ cười thản nhiên, tùy ý lắc lắc chén rượu trong tay tạo nên những gợn sóng, đột ngột hỏi nàng:“Phong Vân Kỵ thế nào rồi?”
“Hai trăm mười hai người bị thương, ba mươi bảy người chết.”. Phong Tịch ngẩng đầu nhìn bầu trời, thanh âm trở nên trầm thấp.
“Không phải cô có phương thuốc Hàn gia sao? Sao không dùng Tử Phủ Tán?”. Ánh mắt Phong Tức rơi vào lớp rượu màu xanh trong chén.
Phong Tịch nghe vậy lườm hắn một cái: “Phương thuốc kia ta nghĩ ngươi cũng đã xem qua, tất cả đều bào chế từ nguyên dược liệu trân quý. Chỉ cần một thành phần như “Huyên Địch” thôi, khoan bàn đến cái giá một ngàn kim diệp, những tiệm thuốc bình thường mà có một cành đã chẳng dễ dàng rồi. Ta muốn tìm hết nguyên liệu của nó thì rất rất rất khó, lại càng không cần phải nói đến chuyện điều chế hàng loạt trong quân đội.”.
Nói xong nàng bỗng cất tiếng thở dài: “Thảo nào Hàn lão đầu kiên trì bán một viên ngàn vàng, còn Hoa Vương vì một phương thuốc mà tiêu diệt toàn bộ Hàn gia!”
“Thứ này có lẽ cô dùng được.”. Phong Tức hơi trầm ngâm, sau đó lấy ra từ trong tay áo một mảnh khăn lụa: “Khi còn ở Hoa Đô ta có đi một chuyến tới Phẩm Ngọc Hiên, đưa phương thuốc Tử Phủ Tán cho Quân Phẩm Ngọc xem thử. Cô ấy liền dựa theo dược tính của nó mà thay thế những vị thuốc quý khó cầu bằng các nguyên liệu dễ hơn. Công hiệu của thuốc có lẽ sẽ kém hơn Tử Phủ Tán, nhưng lại tốt hơn gấp mấy lần so với Kim Sang dược thông thường.”
Phong Tịch tiếp nhận mảnh khăn lụa, nhìn những dòng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp viết phương thuốc, lại quan sát kỹ mảnh khăn lụa màu lam nhạt kia, trông có vẻ giống khăn tay mà nữ tử hay dùng bên mình. Nàng ngẩng đầu nhìn Phong Tức, vẻ mặt hiện lên nụ cười chế giễu: “Không thể tưởng tượng được ‘Mộc Quan Âm’ Quân Phẩm Ngọc mà cũng ưu ái đặc biệt với ngươi!? Ôi! Có phải trên đời này chỉ có mình ta coi ngươi là con hồ ly hay không? Những người khác bao gồm cả Hoa mỹ nhân thông minh cũng đều nhận định ngươi là một công tử nhân tâm nghĩa hiệp, đẹp trai tài hoa…”
Ánh mắt Phong Tức lướt qua khuôn mặt Phong Tịch, hắn ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, sau đó nghiền ngẫm nhìn nàng: “Cô đang khó chịu vì tấm khăn tay này của Quân Phẩm Ngọc, hay khó chịu vì Phong Tích Vân văn võ song toàn mà y thuật lại thua Quân Phẩm Ngọc?”
Phong Tịch nghe vậy chỉ khẽ cười, giơ tay vẫy vẫy chiếc khăn màu lam: “‘Tặng khăn cho chàng mong chàng nhớ’. Ta chỉ thấy không đáng cho những mỹ nhân một lòng thâm tình với ngươi. Hồi trước Đan Phi Tuyết vì ngươi mà vung kiếm chém tình, xuất gia làm ni… Được rồi, không đề cập đến những mỹ nhân ngày xưa trên giang hồ từng tương tư ngươi, chỉ tính hiện tại thôi, Phượng Tê Ngô yên lặng chờ đợi, Hoa Thuần Nhiên ái mộ bỏ nước, Quân Phẩm Ngọc tặng khăn ẩn ý, tất cả đều là những giai nhân có phẩm chất, tính cách, tài năng, dung mạo tuyệt thế, nhưng vì sao họ không nhìn thấu sự vô tâm vô tình của ngươi? Vì sao các nàng ấy đều không hiểu, Phong công tử ung dung ôn nhã, ngoài mặt giả vờ, trong lòng chẳng chứa nổi mỹ nhân tình ái mà chỉ có giang sơn đế vị!?”
Phong Tức nghe vậy cười tao nhã, vỗ về chiếc chén rỗng trong tay, ngón tay va chạm phát sinh âm thanh trống vắng trong trẻo. Sau một lúc lâu hắn mới nhàn nhạt đáp: “Ta cũng thấy kỳ lạ, tại sao mọi người ai cũng yêu thích ta, chỉ có cô là ngoại lệ?”
“Bởi vì ta là Phong Tịch.”. Phong Tịch nhìn chiếc khăn màu lam trong tay, cười cười đầy đau xót: “Ngươi đưa cho ta phương thuốc này… vì ta đã đáp ứng đem toàn bộ Phong Vân Kỵ giao cho ngươi, đương nhiên ngươi hi vọng năm vạn Phong Vân Kỵ khi đến tay mình sẽ là năm vạn Phong Vân Kỵ nguyên vẹn!”.
Phong Tức nghe nàng trả lời như vậy thì hơi nhíu mày, nhàn nhạt cười, không nói câu nào.
Hai người trong phút chốc lặng im, một người nhìn chiếc khăn lam tựa như đang nghiên cứu phương thuốc trên đó, một người vỗ về chén rượu trong tay, thần sắc bình thản, con ngươi không ngừng hiện lên ý cười thâm trầm.
Thật lâu sau, Phong Tức mới nhìn trận doanh của quân Hoa phía trước nói: “Cô từng nói Huyết Phượng Trận chân chính tạm thời để dành chờ đối thủ xứng tầm, Hoàng Triều đủ khả năng làm đối thủ của cô, trận chiến này với hắn…Huyết Phượng Trận đã có thể thể hiện hết năng lực!”
“Huyết Phượng Trận…”. Phong Tịch khe khẽ thở dài: “Nếu chỉ có đánh với Hoàng Triều, ta nắm chắc mười phần chiến thắng, quyết không thất bại, nhưng mà…”. Nói đến đây nàng bỗng nhiên dừng lại.
Phong Tức quay đầu nhìn nàng, chậm rãi đợi nàng nói tiếp.
“Bên cạnh hắn còn có một Ngọc Vô Duyên!”. Phong Tịch hít một hơi thật sâu, dường như muốn xoa dịu đi cảm giác ngạt thở vô cớ trong lồng ngực. Nàng quay đầu nhìn Phong Tức, đôi lông mày nhíu lại: “Ta và ngươi đều được tổ giáo huấn một câu.”
Phong Tức cụp mắt, nhìn chén rượu trống trơn trong tay, sau đó ánh mắt chợt lóe: “Cô bảo hắn chính là người nhà Ngọc gia?”
Đừng quên trên giang hồ đã nhắc đến chàng ấy thế nào… Thiên nhân… Ngoại trừ người của Ngọc gia, còn ai có thể có danh xưng hoa mỹ đến thế!”. Phong Tịch trầm giọng, bất tri bất giác nâng tay che mắt, giọng nói cứ nhẹ nhàng tuôn trào: “Quả nhiên là hi vọng xa xôi… Chàng không thể… Ta cũng không thể… Tất cả chỉ là hi vọng xa xôi!”.
Phong Tức nhìn nàng, đôi lông mày trở nên lạnh lẽo, một lúc lâu sau mới thản nhiên nói: “Ngọc Vô Duyên phá được Huyết Phượng Trận?”
“Ta không chắc.”. Phong Tịch nhếch môi cười nhợt nhạt, hai tay buông lỏng, nàng nhìn lòng bàn tay, khẽ nắm lại: “Dù sao Huyết Phượng Trận của ta cũng không giống tổ tiên!”.
“Ngọc Vô Duyên… Đương nhiên…”. Phong Tức cười thần bí.
Ngày mười tháng năm.
“Đại vương, ngài muốn đích thân xuất chiến?”. Sáng sớm, Liễu Vũ Sinh bước vào vương trướng đã thấy Hoa Vương toàn thân khôi giáp.
“Dĩ nhiên rồi!”. Hoa Vương rút bội kiếm huơ huơ trên không: “Ban đầu mười vạn đại quân của ta khi đến đây đã hừng hực ý chí chiến đấu muốn tiêu diệt Bạch Phong Quốc, nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa có một trận đấu thật sự với quân Phong, ngược lại bị chúng dùng âm kế triệt hạ ba vạn đại quân. Quân ta nếu không xung phong ra trận, để lâu ngày ý chí chiến đấu hao mòn, đến lúc đó bổn vương chắc chắn sẽ thất bại!”.
“Lĩnh quân xuất chiến thì chỉ cần phái các tướng quân là được, đại vương cần gì phải tự mình mạo hiểm? Ngài thân thể ngàn vàng, là trụ cột của quốc gia, quyết không thể để bị thương!”. Liễu Vũ Sinh hoảng sợ khuyên can.
“Không!”. Hoa Vương giơ cao bảo kiếm trong tay, dõng dạc nói: “Bổn vương lần này muốn tự mình xuất chiến làm gương cho binh lính, cổ vũ sĩ khí của các tướng sĩ. Bổn vương muốn tự mình dẫn năm vạn đại quân ra trận đánh tan Phong Vân Kỵ!”
“Đại vương…”.
Liễu Vũ Sinh còn muốn khuyên thêm nhưng Hoa Vương đã bước nhanh ra khỏi trướng, đại quân bên ngoài xếp hàng dày đặc, chiến mã hí vang, chờ đợi vương lệnh xuất trận.
“Đại vương, ngài muốn đích thân ra trận ư?”.
Hoàng Triều chạy đến thì thấy Hoa Vương y giáp chỉnh tề, không khỏi cất tiếng hỏi. Ngọc Vô Duyên đi phía sau chỉ khẽ đảo mắt liếc nhìn đại quân, ánh mắt không gợn sóng rơi trên người Hoa Vương.
“Ừm, bổn vương muốn hôm nay đánh tan tác quân Phong!”. Hoa Vương nhìn năm vạn đại quân Kim Y Kỵ đang chờ phát động trước mặt, vô cùng tự tin nói.
“Phò mã, ngài khuyên nhủ đại vương đi.”. Liễu Vũ Sinh vừa thấy Hoàng Triều thì cuống quít cầu cứu.
Hoàng Triều nghe vậy chỉ cười nhạt, khom người bảo: “Đại vương võ công cái thế, đại quân đang tràn đầy ý chí chiến đấu, lần này quân Phong nhất định thảm bại!”.
“Ha ha… Không hổ là con rể giỏi của ta! Một câu đã nói trúng tâm ý bổn vương!”. Hoa Vương ngửa mặt lên trời cười to, sau đó vung tay lên: “Mang chiến mã của ta đến!”.
Một con tuấn mã đỏ như vầng thái dương, thần tuấn phi phàm được mã phu dẫn đến, nhìn láo liên xung quanh dương oai.
“Ngựa tốt!”. Hoàng Triều nhìn con ngựa kia không khỏi khen ngợi: “Con ngựa này là vua trong các loài ngựa, nhất định có thể giúp đại vương lâm trận giết địch! Một Tích Vân nhỏ nhoi không phải là đối thủ của ngài!”
Liễu Vũ Sinh nghe được những lời ấy không khỏi hồ nghi liếc nhìn Hoàng Triều, thấy giữa mi tâm hắn vẫn có một luồng khí chất cao ngạo trời sinh, thế nhưng nụ cười trên mặt lúc này lại chân thành cung kính, giống như đang rất tin tưởng vào Hoa Vương.
Mà Ngọc Vô Duyên chỉ lẳng lặng nhìn, trong ánh mắt ngẫu nhiên hiện lên một tia bi thán.
“Ha ha…”. Hoa Vương phi thân lên ngựa, mạnh mẽ nói: “Hiền tế hãy đến trận địa xem bổn vương đại phá Phong Vân Kỵ!”.
“Thùng thùng… Thùng thùng…”.
Trống trận rền vang, đại quân Kim Y Kỵ Hoa Quốc xuất phát, Hoa Vương một thân áo giáp ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, uy vũ bất phàm. Năm vạn đại quân khôi giáp sáng chói, chiến mã hùng dũng, cờ xí rợp trời, trường thương san sát, khí thế hiên ngang, thẳng hướng áp sát quân Phong.
Mà quân Phong ở tiền phương cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, ba vạn đại quân bày binh bố trận, phía trước là ba lá cờ Tề, Lâm, Trình bay phấp phới trong gió. Ba vạn đại quân không hề phát ra tiếng động lớn nào, chỉ có khí thế oai phong hùng tráng hội tụ ngất trời.
Phía sau hai quân là một khán đài cao cao, Phong Tịch cùng Phong Tức đứng trên khán đài nhìn bao quát hướng đi của lưỡng quân, xa xa đối diện là khán đài của Hoàng Triều và Ngọc Vô Duyên.
Ở phía dưới, quân Hoa đang không ngừng tiến đến gần, còn quân Phong vẫn đứng yên bất động, cơ hồ khiến cho người ta tưởng rằng quân Phong bị khí thế của quân Hoa áp đảo, không dám vọng động. Thế nhưng khi quân Hoa đi vào cự ly của quân Phong khoảng mười trượng, lập tức giữa trận quân Phong nổi lên một tiếng trống “Thùng” chấn động trời đất, sau đó quân Phong nhất tề thét lên “Giếttttttttt!”, ba vạn đại quân như cuồng phong bão táp, cuốn thẳng về phía quân Hoa.
Quân Hoa dự định reo hò ba tiếng mới giết địch thủ, nhưng vừa thét đến tiếng thứ hai thì đối thủ bất thình lình lao tới chém giết, toàn quân trở tay không kịp, nhất thời hoảng loạn luống cuống tay chân. Chỉ thấy một màu trắng của quân Phong tựa như cự long ngẩng đầu vẫy đuôi thẳng tiến vào giữa trận quân Hoa, phá tan trận thế, làm toàn bộ quân Hoa bị chia cắt rải rác. Quân Phong lúc này chính là một con rồng ngang ngược vô lối, nhe nanh múa vuốt, chia năm xẻ bảy năm vạn quân Hoa.
Phía dưới vang vọng tiếng chém giết ngút trời, còn khán đài cao cao phía trên lại giống như đang cách một không gian xa xôi, lạnh lùng tách biệt đứng ngoài hạ giới, hờ hững quan sát đao kiếm, máu lửa nhân gian hòa trộn.
“So với Phong Vân Kỵ thì Kim Y Kỵ là một quả trứng gà xinh đẹp, chỉ có cái vỏ cứng, đập một phát là vỡ tan!”. Trên khán đài, Hoàng Triều nhìn trận chiến phía dưới lắc đầu.
“Để địch động chi bằng ta động! Vừa xuất quân đã dập tắt khí thế quân Hoa, khí thế tiêu tán tất trận cũng vỡ nát! Trận chiến này, Hoa Vương thua rồi!”. Ánh mắt Ngọc Vô Duyên lạc vào phía khán đài ở phương xa, cách xa như vậy không thể thấy rõ được người nào, nhưng chàng biết nhất định nàng đang ở đó, đang nhìn cảnh chém giết bên dưới giống như chàng, nhìn những thứ mà nàng chẳng hề mong muốn…
“Phong Vân Kỵ lần này xuất ba vạn đại quân, điều động ba tướng trong lục tướng.”. Phong Tức dời tầm mắt xuống bên dưới tìm tòi: “Tề Thứ đứng giữa, Lâm Cơ trợ trái, Trình Tri trợ phải, tam quân cùng đánh, một đòn là hạ gục, không để cho quân Hoa có cơ hội đánh trả, trận chiến này có thể nói là mãnh chiến!”.
“Bởi vì ta không muốn chơi tiếp với Hoa Vương nữa, trận này ta muốn hoàn toàn đập nát lão luôn!”. Phong Tịch chuyển mắt từ cảnh hai quân chém giết bên dưới về phía khán đài đối diện, ánh nhìn trở nên xa xăm: “Đối thủ của ta ở đó!”.
Người đứng trên cao nhàn nhã nhìn cuộc chiến phía dưới, còn Hoa Vương đứng giữa chiến trường được tầng tầng lớp lớp thủ hộ bảo vệ đã bắt đầu sinh ra khủng hoảng.
Tiếng đao kiếm bén nhọn chói tai giao nhau, tiếng hò hét của hai bên binh sĩ, tiếng kêu thảm thiết khi bị thương hoặc trúng phải đao trí mạng, màu máu đỏ tươi trải đầy đất, mùi tanh nồng đậm xộc lên… từng chút từng chút lờn vờn trước mắt. Quân Phong dũng mãnh như hổ trắng sát nhập vào thế trận, đội quân Kim Y Kỵ vô địch trong lòng ông ta chẳng thể đỡ nổi một nhát đao kiếm. Khắp nơi chỉ thấy một màu vàng và màu máu đỏ quấn quít lẫn nhau, thỉnh thoảng mới có một màu trắng biến mất. Còn màu trắng đằng trước vẫn như một cơn sóng triều cuộn trào mãnh liệt che khuất cả bầu trời, ùn ùn kéo đến… Trong lòng ông bất giác phát lạnh, cảm giác thấy thứ gì đó sắp bao phủ… tay cầm kiếm không tự chủ được run rẩy, lòng bàn tay ẩm ướt, muốn gào thét “Xông lên! Giếtttttt!” nhưng lại bị nghẹn ở cổ họng, nuốt không nổi, nhổ không xong, hô hấp dần trở nên gấp gáp, sắc mặt nóng đỏ, đồng tử cũng co rút lại!
“Phong Vân Kỵ quả nhiên danh bất hư truyền!”. Ánh mắt Hoàng Triều phát sáng nhìn bên dưới: “Tam quân lấy trung quân làm chủ đạo, hai cánh hỗ trợ, vừa phân vừa hợp, không rời không tan! Tên tướng lĩnh trung quân kia chắc chắn là Tề Thứ đứng đầu lục tướng của Phong Vân Kỵ, ở giữa rừng đao thương mà vẫn bình tĩnh chỉ huy! Khá lắm! Có phong độ của một đại tướng quân!”.
Sau một lúc lâu vẫn không nghe thấy người bên cạnh trả lời, hắn chợt ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện đôi mắt vốn đang bình thản nhìn tiền phương của chàng đã rơi về phía khán đài đối diện, tựa như hồn đã lìa khỏi xác.
“Vô Hồi Cốc… Vô hồi…”.Miệng chàng khẽ lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa như đang mộng du, khuôn mặt luôn bình tĩnh xa cách hiện giờ lại mang theo sự mong mỏi, vừa vui vẻ chấp nhận số phận an bài, vừa đau xót không thoát khỏi vận mệnh bi ai, chỉ ngơ ngẩn lực bất tòng tâm… vẻ mặt khổ sở này của chàng… làm người ta vô cùng đau đớn…
“Vô Duyên!”. Hoàng Triều đột nhiên bắt lấy bả vai Ngọc Vô Duyên.
Một cái nắm này làm cho Ngọc Vô Duyên giật mình, tựa như một tiên nhân đang thoát trần bay đi bỗng bị bắt lại. Chàng hơi ngoảnh đầu, thần tình trong phút chốc biến mất, vẻ mặt chàng khôi phục lại thành một Ngọc Vô Duyên bình thản xa cách, quyến luyến xót thương nhân gian.
“Vô Duyên, đừng quên những lời huynh đã hứa với ta!”. Ánh mắt Hoàng Triều gắt gao nhìn thẳng chàng, nhấn mạnh từng chữ: “Huynh đã nói sẽ giúp ta nắm giữ thiên hạ. Trước khi thiên hạ này vào tay ta, huynh không thể bỏ mặc ta được! Huynh tuyệt đối không được… Huynh muốn cùng nàng…”. Lời nói cuối cùng hắn không thể thốt ra.
Ngọc Vô Duyên mỉm cười, bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn, lạnh nhạt đến mức không thể lạnh nhạt hơn, vỗ vỗ vai Hoàng Triều: “Ta biết, ta sẽ giúp huynh nắm giữ thiên hạ, đây là lựa chọn của ta! Còn nàng…”. Ánh mắt chàng chuyển về phía trước, thở dài nhẹ nhàng như cơn gió: “Nàng à… Chính là…”
“Vô Duyên, huynh muốn…”. Hoàng Triều ngạo nghễ bá đạo lúc này lại nhíu chặt mày, chỉ sợ Ngọc Vô Duyên lại nảy ra ý tưởng đáng sợ nào đó. Hắn cực kỳ không chấp nhận, hắn muốn nhổ nó đi trước khi nó mọc rễ!
“Hoàng Triều, huynh không cần lo lắng! Ta lựa chọn huynh, người nhà Ngọc gia chúng ta đã lựa chọn ai thì quyết không bỏ dở giữa chừng!”. Ánh mắt Ngọc Vô Duyên mờ mịt mông lung, người bình thường không thể chạm đến.
“Vậy thì tốt!”. Hoàng Triều dời tầm mắt nhìn về phía chiến trường, binh lính Kim Y Kỵ đã tan rã gần hết, không khỏi lắc đầu: “Hoa Vương đã mất thêm hai vạn quân nữa, nên gọi lão ta trở về, nhất định phải giữ lại năm vạn quân cho ta dùng.”
“Huynh có thể sử dụng thân phận phò mã bây giờ lui binh! Ta nghĩ Hoa Vương bị nhốt trong trận đã vô cùng mệt mỏi rồi, cũng mong ngừng chiến, có điều ông ta không tiện mở miệng thôi!”. Ngọc Vô Duyên thản nhiên liếc mắt xuống dưới, sau đó đi ra khỏi khán đài, không quan sát nữa.
“Ngươi xem…”. Khóe môi Phong Tịch hơi nhếch lên, ngón tay chỉ về xa xa bên dưới.
Phong Tức nhìn theo hướng ngón tay của nàng, một cây cung đã được kéo lên thành hình vầng trăng, trên dây cung lắp ba mũi tên, hắn tươi cười nói: “Một cung ba tên! Hoa Vương có chết trong trận này?”
Hắn còn chưa dứt lời, ba mũi tên dài phóng ra như chớp, nhắm thẳng chính giữa trận…