Bách Xương Ý hỏi: “Tỷ như?”
Đình Sương có chút ngượng ngùng nói: “Ờmm tỷ như… chuyện cuộc đời chẳng hạn.”
Nói ra câu này đã xấu hổ lắm rồi, đã vậy Đình Sương còn nghe thấy tiếng cười nhẹ của Bách Xương Ý, cậu cảm thấy mình bị chế nhạo.
Ngu quá là ngu.
Vậy mà mình lại cảm thấy bầu không khí rất tốt, muốn thâm nhập vào thế giới tinh thần của đối phương một chút…
Mẹ nhà nó.
Lão lưu manh thì đào đâu ra thế giới tinh thần?
Quả thực là nằm mơ.
Lão lưu manh chỉ có thú vui hèn hạ thôi.
Đình Sương giận tím người: “Không thích tán gẫu thì thôi, anh cười cái gì?”
Bách Xương Ý: “Tôi không cười em.”
Đình Sương nói: “Còn bảo không cười em? Em nghe được đấy.”
Bách Xương Ý hỏi: “Tại sao lại học chuyên ngành này?”
Bị hỏi câu này, Đình Sương liền bỏ qua vụ Bách Xương Ý cười nhạo mình: “Đây là một câu chuyện rất dài.”
Bách Xương Ý gật đầu, làm như thật mà bảo: “Ừ, hiện tại chúng ta không có thời gian đâu.”
Đình Sương cũng bị chọc cười, nói: “Đúng nhỉ, hiện tại đang tán gẫu mà, dài thì dài chứ sao. Nhà em làm về sản xuất robot công nghiệp, vì thế em học ngành này thôi. Thực chất em chẳng có thiên phú gì, cũng không thấy hứng thú với ngành công nghệ robot —— ặc.”
Trong nháy mắt, bầu không khí dường như đông lại.
Tèo rồi.
Quên xừ nó mất đang tán gẫu với ai.
Đình Sương chầm chậm quay đầu nhìn gò má của Bách Xương Ý.
Bách Xương Ý nói: “Ừ không thấy hứng thú, kể tiếp đi.”
“Khụ.” Đình Sương có chút rén: “Ờmm… thì ý của em là… ngoại trừ tiết của anh. Thật đó, những gì em nói là trước khi được học tiết của anh, từ sau khi nghe anh giảng dạy, hứng thú của em với ngành robot tăng lên rất nhiều, tràn ngập nhiệt tình với việc học tập. Sếp Bách này, em cảm thấy anh làm giáo sư mà cứ như người truyền đạo ấy, có thể làm dấy lên hứng thú học tập của sinh viên, vừa chuyên nghiệp vừa hiểu biết nhiều, đạo đức nhà giáo ưu tú, trình độ học thức vô cùng cao siêu.”
Bách Xương Ý liếc nhìn cậu một cái: “Nói thật.”
“Ặc nói thật ấy hả…” Đình Sương nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn mà sắp xếp lại ngôn ngữ: “Nói thật thì… tiết của anh em chỉ nghe hiểu được một nửa… hơn một nửa tí xíu…”
Bách Xương Ý: “Ừ.”
Đình Sương nói: “Vừa nghĩ đến chuyện anh gọi em đứng dậy trả lời câu hỏi, thì em lại hốt hoảng lo sợ nguyên cả tiết.”
Bách Xương Ý cong khóe môi: “Ừ.”
Đình Sương nói tiếp: “Khụ… kỳ thực luận văn của anh một chữ em cũng chưa đọc… không biết được trình độ học thuật của anh ở mức nào, nhưng dựa vào cảm giác cá nhân… chắc hẳn cũng khá cao nhỉ?”
Ý cười của Bách Xương Ý càng rõ ràng hơn: “Ừ.”
Đình Sương nói: “Còn nữa, đạo đức nhà giáo của anh… em cảm thấy… cũng tàm tạm… Khụ, cũng may là đạo đức nhà giáo của anh đáng quan ngại, chứ nó mà ưu tú quá, thì hai ta làm sao có thể nửa đêm rồi còn ra ngoài với nhau?”
Bách Xương Ý bật cười: “Cũng có lý.”
Đình Sương nghiêng đầu nhìn nụ cười của Bách Xương Ý, thế rồi không khỏi kéo tay anh lại.
Bách Xương Ý cũng dừng bước.
Hai người đứng đối diện nhau, nhìn đối phương một lúc, sau đó dưới bầu trời đầy hoa và sao, trao cho nhau một nụ hôn thật dài.
Ở trong nụ hôn kia, Đình Sương chậm rãi tìm được bàn tay của Bách Xương Ý, nắm chặt.
Chỉ có làm như vậy, mới giống đang thật sự ở bên nhau.