“Chỉ có một mình cháu ở đó sao?” Quản gia Diêu ngắt lời Khang Kiều.
Khang Kiều gật đầu.
Ông lại thở dài rồi nói: “Chú dẫn cháu đi xem những thứ hay ho”.
Cô ngây người, ngưỡng mộ không? Có chứ, rất ngưỡng mộ.
Công viên mạo hiểm trước mắt là món quà Hoắc Chính Khải tặng cho Hoắc LiênNgao. Nó được xây dựng mất gần hai năm rưỡi, bên trong quy tụ gần nhưmọi trò chơi mạo hiểm: Thuyền hải tặc, nhà cây, đường hầm, bẫy, ống lăn, xe xúc cát…
Ai nói Hoắc Chính Khải không có tình phụ tử. Quay mặt đi, không nỡ nhìn, cô nhớ lại Tiểu Phàn của cô chưa mộtlần được ngồi trong vòng tay bố. Khang Kiều nghĩ, nếu không phải vì công viên mạo hiểm trước mắt, cô đã chẳng ghi tạc chuyện này như vậy, càngnhớ rõ càng khó chịu.
Vậy mà trong lúc này, quản giacòn nói với Khang Kiều: “Năm ngoái hoàn thành, lúc trước thiếu gia LiênNgao còn phấn khích tột độ, bảo nhà thiết kế thêm cả ý tưởng của mìnhvào, nhưng về sau xảy ra chuyện của mẹ cháu. Nếu không vì chuyện của mẹcháu, từ mùa hè năm ngoái, nơi đây đã vọng ra tiếng cười nói của ngàiHoắc và thiếu gia Liên Ngao rồi”.
Cũng không hiểu vìsao, giây phút ấy, xúc giác của Khang Kiều bỗng trở nên nhạy cảm. Côchợt căm ghét vô cùng ông già Diêu, người bình thường luôn khinh thườnghọ. Ông ta dựa vào đâu mà nói mấy lời đó với vẻ điềm nhiên như vậy.
Trong quầng sáng, Khang Kiều hằn học lườm quản gia. Nếu ánh mắt có thể làmtổn thương thì chẳng biết đã bao nhiêu sợi tóc trên đầu ông già này bịcháy khét rồi.
Sau khi nói những câu đó như một lẽ tự nhiên, ông ta lại bày ra một ngữ khí tốt bụng, bảo Khang Kiều ở lại đây chơi, dặn đi dặn lại cô không được động vào thứ gì rồi rời đi.
Khi bóng người quản gia biến mất ở góc khuất, cô cũng không nhìn công viênmạo hiểm ấy thêm một lần, quay phắt lại, đi về hướng ngược lại. Khi ôngta quay lại tìm không thấy cô nhất định sẽ thở dài oán trách: “Tao thấymày đáng thương mới để mày vào đây chơi, nhưng mày vốn không coi lời nói của tao ra gì, giống y như mẹ mày, thích giả vờ giả vịt”.
Đứng trước cửa vào khu công viên, Khang Kiều quay đầu, phẫn nộ khạc một bãi đờm.
Nối liền đó là một khu vực cực kỳ yên ắng, ở giữa có một con đường nhỏ rộng khoảng một mét, hai bên trồng toàn cây xanh, phân bố rất rậm rạp. Dướiánh đèn của hành lang, trông chúng càng mơn mởn và đầy sức sống hơn,khiến người ta như đang ở trong một khu rừng mưa nhiệt đới vậy.
Người làm vườn của nhà họ Hoắc tới từ Brazil, lương mỗi năm lên tới năm trăm ngàn đô la Mỹ.
“Người có tiền đúng là lắm trò, trông thì ngốc kinh người.” Khang Kiều bắt chước ngữ khí thi thoảng Nghê Hải Đường hay nói.
Mẹ của cô, cho dù bây giờ dựa vào con để có một cuộc sống thể diện, nhưngthi thoảng vẫn để lộ phong thái bụi bặm của những người tới từ vùng tỉnh lẻ.
Men theo con đường nhỏ đi miết, cô bước lênthềm, đi lên một hành lang lát đá cẩm thạch bóng loáng, sau đó bị mộtgian phòng thu hút. Đây là căn phòng duy nhất suốt cả hành lang. Cửaphòng có đặt một chiếc xe lăn chở những dụng cụ dọn vệ sinh. Cửa phòngkhép hờ. Rõ ràng là người làm đang chuẩn bị dọn dẹp phòng ốc thì có việc gấp phải đi, còn quên khóa cửa lại.
Cô đặt ngón giữa lên cửa, hơi dùng lực, cửa phòng từ từ mở ra. Sau đó Khang Kiều bị bứcchân dung của người phụ nữ treo trong phòng hút hồn, cứ thế bước vào như ma xui quỷ khiến, một mỹ nữ đẹp như tiên.
Bên dướibức tranh còn có một dòng chữ ghi chép lại một cảnh tượng thế này: Vàomột buổi sáng mùa thu, mẹ bắt được cảnh con gái tắm nắng trong vườn rồingủ quên, sau đó đã vẽ bức tranh này.
Khi nhìn rõ tên người trong tranh, Khang Kiều cũng hiểu ngay vì sao Hoắc Chính Khải lại nhung nhớ không quên người vợ cũ. Có lẽ phải là một người đẹp đến vậymới giữ được trái tim một người đàn ông như Hoắc Chính Khải.
Cô quay qua nhìn bố cục cả căn phòng. Sau khi vòng một vòng, ánh mắt một lần nữa dừng lại trên dãy ảnh trong tủ kính.
Từ những bức ảnh đó, có thể nhìn ra lịch sử trưởng thành của một đứa bé.Bức cuối cùng là khi đứa bé đã khôn lớn, mặc chiếc bộ quân trang với cổtay màu trắng, riềm màu vàng, đứng bên cạnh Sudan hiện thời của Brunei.
Quá rõ để hiểu chủ nhân căn phòng này là ai.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Liên Ngao trên ảnh, trong lòng Khang Kiều, đó là một đứa trẻ thông minh, đẹp như thủy tinh.
Lúc đó vì phẫn nộ thay Hoắc Tiểu Phàn, cô không có tâm tình thưởng ngắm vẻđẹp của thiếu gia Liên Ngao, chỉ một mực muốn làm chút việc xấu.
Trong mắt người làm, thiếu gia Liên Ngao là một người đam mê các sinh vậtbiển. Khang Kiều nghĩ họ nói không sai chút nào. Bể cá trong phòng totới mức có thể làm thành bức tường. Những con cá cảnh bơi qua bơi lạináo nhiệt, trông đầy sức sống. Có thể thấy chúng được chăm sóc rất tốt.Khang Kiều nghĩ, không biết mình có nên làm chết mấy con không.
Trước kia ở quê, Khang Kiều nhìn thấy những người dân trong thôn dùng điệnlàm chết cá. Cô biết cách, mọi việc ổn thỏa rất nhanh. Cô cầm cây chậpđiện trong tay, đứng dậy khỏi thảm trải sàn.
Cửa sổphía Đông Nam đang mở. Gió từ đó thổi vào, chiếc rèm cửa màu xám nhạtgần như thổi vào mặt Khang Kiều. Cô vô thức cúi người né tránh. Sau đócô ngửi thấy mùi của gió mang theo vị mặn của biển đã lâu không gặp. Cơn gió đó dường như khiến cô sống lại những buổi sáng ngày xưa.
Bàng hoàng, cô quay mặt đi.
Đêm Thiên Hỷ, vào năm mười bốn tuổi, Khang Kiều đã hiểu những cảm xúc trong thế giới của người lớn, cảm xúc đó gọi là mừng mừng tủi tủi.
Bên cạnh cửa sổ phía Tây Nam có treo một bức tranh chữ, nền trắng, chữ mựcđen. Đó là một dấu ấn ấm áp còn lưu lại trong ký ức của cô, một bài thơ.
Bà ngoại là người nhung nhớ bài thơ này rồi đọc cho cô nghe, còn cô làngười nhung nhớ người bà đọc đi đọc lại cho mình hết lần này tới lầnkhác, từng từ từng chữ mỗi đêm hè.
Tôi lặng lẽ ra đi, như tôi từng lặng lẽ đến.
Nỗi nhớ miên man, dai dẳng.
Nếu hỏi Khang Kiều cô đã dây dưa với Hoắc Liên Ngao từ lúc nào, có lẽ chính từ đêm Thiên Hỷ ấy, vào khoảnh khắc này, giây phút được nhìn dòng chữđề bên dưới bài thơ.
“Tạm biệt Khang Kiều” – Hoắc Liên Ngao.