Không nhận được câu trả lời.
Vương Lộ An quay đầu nhìn sang, Trần Cảnh Thâm đang rũ mắt làm bài.
Khớp ngón tay anh nắm bút, khóe môi lạnh nhạt mím chặt, đường nét sắc bén khiến lúc im lặng luôn có vẻ lạnh buốt như băng.
“Thì đó, Dụ Phồn ngủ cũng không ngáy.” Chương Nhàn Tịnh vén tóc, “Với lại, chẳng lẽ cậu muốn ngồi chung với ủy viên kỷ luật hả?”
“Tôi muốn đếch gì, mẹ nó tần suất tên tôi xuất hiện trong sổ kỷ luật của cậu ta còn nhiều hơn Dụ Phồn nữa, tôi ước gì cách cậu ta càng xa càng tốt____Nhưng mà cậu ta không được chủ động nhắc chuyện đổi vị trí với giáo viên, như vậy khiến tôi thấy rất xấu hổ.”
Chương Nhàn Tịnh cho cậu ta một ánh mắt xem thường.
Cô nhớ tới gì đó, chợt huých chạm bạn cùng bàn của mình: “Kha Đình à, vừa nãy cô nói có phụ huynh của học sinh yêu cầu đổi vị trí, cho nên không phải là mẹ cậu chứ? Học kì trước mẹ cậu không thích tôi ngồi với cậu mà, hu hu.”
Kha Đình hơi sửng sốt, lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt đờ đẫn, nhỏ giọng trả lời: “Không phải, tôi nói với mẹ học kì này bọn mình không ngồi chung.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Vương Lộ An: “…..”
Tốt ở đâu??
Chương Nhàn Tịnh hài lòng, nhìn sang người nãy giờ vẫn không nói gì: “Dụ Phồn, cậu có dự định gì không?”
Dụ Phồn dựa vào ghế, nghe vậy nâng mắt: “Cái gì?”
“Cậu không nghe Phóng Cầm nói hả? Lần này cậu mà còn thi không tốt, sẽ phải lên ngồi ở bàn bên dưới bục giảng đó.”
Cạch. Dụ Phồn nghe thấy bạn cùng bàn của mình đặt bút xuống bàn.
Dụ Phồn vốn định nói đó chỉ để dọa dẫm vậy thôi, Trang Phóng Cầm nói ném cậu lên gần bục giảng không biết bao nhiêu lần rồi, thế mà cả hai năm qua cậu vẫn ngồi trong đám bạn học.
Trang Phóng Cầm không thích chuyện đặc biệt hóa bất kì một bạn học nào.
Nhưng lời nói đến bên miệng, lại bị cậu nuốt trở về.
Dụ Phồn ngẩng đầu lên, nhìn sang bên bục giảng.
Vương Lộ An: “Cậu nhìn gì thế?”
Dụ Phồn: “Nhìn xem bên bục giảng thì chỗ nào có tầm nhìn tốt.”
“….”
Người bên cạnh bỗng nhiên đứng dậy, bàn ghế phát ra âm thanh, Dụ Phồn vô thức ngẩng đầu lên nhìn.
Cậu chỉ kịp nhìn thấy bên mặt lạnh nhạt của Trần Cảnh Thâm. Anh buông bút đứng dậy, không nói một lời ra khỏi lớp học.
Nói đến cũng thần kỳ.
Rõ ràng vừa rồi nét mặt của Trần Cảnh Thâm không khác bình thường, nhưng Dụ Phồn lại tinh tế cảm nhận được, tâm trạng của Trần Cảnh Thâm không vui.
“Mà ngồi phía trước, chơi điện thoại hay làm gì cũng không tiện lắm….Dụ Phồn?” Vương Lộ An gọi cậu, “Cậu nhìn gì thế?”
Dụ Phồn quay đầu về: “Không.”
Trần Cảnh Thâm đi thẳng đến khi chuông vào học reo vang mới về.
Lúc anh quay lại nét mặt còn lạnh hơn, thậm chí còn lấy cả sách giáo khoa Vật Lí ra ngay trước mặt giáo viên Ngữ Văn.
Dụ Phồn vừa thẳng thắn tỏ vẻ không muốn ngồi cùng anh hơi nhướng đuôi lông mày.
Bày cái bản mặt đó ra cho ai xem.
Giáo viên Ngữ Văn bên trên đang giảng tác phẩm văn cổ. Giọng cô dịu dàng, âm điệu chậm rãi, cực kì thôi miên giấc ngủ.
Dụ Phồn vừa bị Trang Phóng Cầm giữ nửa tiết học rất nhanh đã thả lỏng thần kinh xuống.
Cậu dịch ghế ra sau, lại nằm úp sấp xuống, không qua vài phút, cơn buồn ngủ lần nữa quay về.
….
Lúc sắp ngủ, bên vai cậu bỗng nhiên va phải gì đó.
Dụ Phồn ngủ không sâu, gần như phản xạ có điều kiện mà ngẩng đầu lên từ khuỷu tay. Tóc trên trán cậu rối vểnh lên, nhíu mày híp mắt nhìn sang hướng va phải____
Trần Cảnh Thâm ngồi ngay ngắn, cánh tay cong lên, hơi vượt qua vạch giữa hai bàn học.
Anh như không cảm nhận được ánh mắt của Dụ Phồn, vẫn cúi đầu chép bài.
Vô tình hả?
Người này tay dài chân dài, vô tình đụng trúng cũng không phải không thể.
Dụ Phồn nhịn lại, dụi mắt nằm xuống lần nữa.
Hai phút sau, tiếng chai nước rơi xuống nền nhà kéo Dụ Phồn trở về từ ngoài không gian.
Cậu ngẩng đầu, hé ra một con mắt, trông thấy bạn cùng bàn của mình xoay người nhặt chai nước lên, đặt lại về mặt bàn.
“….”
Lại qua một chốc sau.
Dụ Phồn ngẩng đầu lên từ trong tiếng trầm đục, cắn răng nhìn chằm chằm Trần Cảnh Thâm.
Trần Cảnh Thâm mở quyển bách khoa toàn thư chú thích văn cổ còn dày hơn cục gạch lên bàn, mắt cũng không nâng lên tìm ý chính trong đó.
Cơn buồn ngủ của Dụ Phồn bị đuổi tới tận Tây Ban Nha rồi.
Mẹ nó tôi không đánh cậu, chỉ vì cho giáo viên Ngữ Văn mặt mũi thôi.
Dụ Phồn xoa mặt, ánh mắt âm u ngồi thẳng dậy, lấy điện thoại ra mở rắn săn mồi, xem con rắn của bên địch thành Trần Cảnh Thâm mà cắn.
Cậu vừa ăn tươi một Trần Cảnh Thâm siêu to khổng lồ, khóe mắt thoáng liếc thấy người bên cạnh nhấc cục gạch lên, xem ra là muốn ném nó về lại ngăn bàn. Giữa lúc đó, cục gạch “vô tình” va phải sách Ngữ Văn Dụ Phồn vừa dựng lên làm vật yểm trợ.
Sách giáo khoa theo đó đổ xuống, đập vào điện thoại của cậu chuẩn xác đến từng mili, Dụ Phồn cầm không chắc tay, cộp một tiếng, điện thoại rơi xuống mặt sàn.
Dụ Phồn: “….”
Tiếng động không nhỏ, cả lớp cùng ngoảnh đầu ngó về sau.
Giáo viên Ngữ Văn đang viết lên bảng cực kì từ tốn quay người, lông mày cô khẽ nâng, nét mặt vừa giận vừa ấm ức.
“Cô cho rằng, tính tình cô tốt cũng không phải lý do cho hai em càng lúc càng quá đáng.” Cô nói, “Tổ một hàng thứ hai từ dưới đếm lên, bạn học Dụ, bạn học Trần, mời hai em cầm sách giáo khoa, đến bên cạnh bảng đen đứng.”
Dụ Phồn: “….”
Vương Lộ An đang định trêu anh em tốt đang bước ngang qua mình, ngẩng đầu lên lại trông thấy vẻ mặt đám tang đó, lập tức ngậm miệng lại.
Thấy hai người đã đứng đó, giáo viên Ngữ Văn mới hài lòng tiếp tục quay đầu lại viết bảng.
Dụ Phồn nắm chặt sách giáo khoa, nhắm mắt lại, vừa thầm nói với mình giết người là phạm pháp____
“Số trang sai rồi.” Bên cạnh bay tới một câu, “Cô đang giảng ở trang 47.”
“Trần Cảnh Thâm,” Dụ Phồn tốn sức nói, “Tan học cậu theo tôi đến nhà vệ sinh.”
Trần Cảnh Thâm: “Cậu lật trang 47 đi rồi tôi theo cậu đến nhà vệ sinh.”
“….”
Trần Cảnh Thâm nói: “Toán không có căn bản thì hơi khó. Còn Ngữ Văn đang giảng bài mới, có thể cậu nghe sẽ hiểu.”
Dụ Phồn không hiểu nổi nhíu mày: “Trần Cảnh Thâm, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Trần Cảnh Thâm nói: “Muốn tiếp tục ngồi với người tôi yêu thầm.”
“…..”
Bên cạnh không còn âm thanh gì.
Trần Cảnh Thâm quay đầu qua nhìn cậu, đối diện với ánh mắt giết người của Dụ Phồn, thêm cả vành tai đang đỏ bừng.
“Làm sao thế.” Trần Cảnh Thâm nói, “Lần này tôi không hề nói thích.”
“…..”
Dụ Phồn nhìn chằm chằm bài văn cổ trước mặt, siết sách giáo khoa vang lên soàn soạt.
Mẹ nó.
Không ngày nào nhịn được cả.
Mai có thể thi giữa kì ngay luôn được không.