“Ngọc Mẫn, anh phải về đơn vị ngay!” Anh vào phòng người yêu báo tin.
Cô đang gấp chăn màn chợt sững người. Nhưng chỉ trong giây lát đã quay sang nhìn người yêu: “Nhưng anh còn thời gian nghỉ phép mà!” Mắt cô đượm buồn, con tim yêu đang hồ hởi chợt chùng xuống.
Thế Phương dang tay ôm Ngọc Mẫn vào lòng. Tâm trạng anh bây giờ cũng có khác gì người yêu. Anh ghì chặt thêm vòng tay, giọng trầm hẳn xuống: “Anh vừa nhận mật báo: tên trùm đã về nước!”
Người con gái trong lòng bất chợt cứng người, cơ thể liền đó không ngừng run lên. Cô ôm riết lấy anh sụt sùi. Buồn bã, lo lắng chùng cả lời muốn nói: “Thế anh…đi ngay… bây giờ…?”
Anh gật đầu, ghì chặt thêm vòng tay như muốn nhập cơ thể cô vào luôn thân thể mình. Để mỗi bước chân anh đi đều luôn có cô bên cạnh.
Ngọc Mẫn vùi đầu vào ngực anh. Cơ thể cô không ngừng run rẩy. Mãi sụt sùi như cơn mưa ngâu trong ngày lễ Tình nhân.
“Em ngoan đừng khóc! Xong nhiệm vụ anh lại về!” Trong lòng anh nao nao buồn.
Ngọc Mẫn thương anh. Giờ khắc này, cô thấu hiểu vì sao đêm Thất tịch trời mãi mưa rả rích. Bởi, có cuộc chia li nào mà không thấm mưa ngâu.
Cô không biết Chức Nữ dặn dò điều gì với chồng trong giờ li biệt? Để lúc chia xa lòng Ngưu Lang luôn mong mỏi đợi ngày về đoàn tụ?
Riêng cô: “Anh nhớ cẩn thận rồi về với em!”
Chuông điện thoại giục lên từng hồi. Anh nghe máy rồi hô to một tiếng: “Rõ!”
Ngọc Mẫn biết, đã đến lúc anh phải lên đường!
Cô quệt khô hàng nước mắt, đặt tay lên vai anh, ngước mặt, kiễng chân đi tìm đôi môi ấm.
Thế Phương một tay ôm Ngọc Mẫn, tay còn lại vội luồn đỡ gáy người yêu rồi nhanh chóng áp sát hai đôi môi. Lưỡi anh cũng len nhanh vào tìm bạn tình của nó. Bao lưu luyến, bao nhớ thương đều gửi hết vào nụ hôn cuồng nhiệt.
Dù hai đôi môi không nỡ rời. Dẫu vòng tay không muốn buông. Và lòng còn nhiều bịn rịn. Nhưng cũng phải nén lòng nở nụ cười rồi quay lưng: “Anh đi nha!”
Ngọc Mẫn dù cố kiềm lòng nhưng nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào chẳng nói nên lời. Cô đứng lặng nhìn theo bóng lưng anh.
Thế Phương ra gần đến cổng, bất ngờ quay lại. Anh chạy vội về phía cô. Cô cũng chạy vội về hướng anh. Vòng tay mạnh mẽ siết chặt người con gái. Anh hôn thêm lên tóc, lên mặt, lên mũi và làn môi mềm, khẽ thì thào: “Đợi anh!”
“Anh yên tâm! Đừng lo cho người ở nhà! Em sẽ thay anh chăm sóc tốt em ấy! Nhớ bảo trọng vì có em mãi đợi, anh biết chưa?”
Thế Phương gật đầu: “Ừm!”
Anh quay người, hiên ngang dũng mãnh như một vị tướng.
Ngọc Mẫn nhìn theo anh. Nhìn theo bóng chiếc Audi khuất dần sau ngả rẽ.
Cầu mong cho anh hai chữ: bình an!
Thất tịch đã qua. Ngoài trời đã ửng vàng một màu nắng. Nhưng trong lòng cô, mùa mưa ngâu mới chính thức ùa về!