Cữu cữu quý phụ đã phái xe ngựa tới bến thuyền nghênh đón, sau khi hai bên liên hệ đã cố ý cho Miêu Nghị ngồi một mình một xe.
Mới từ bến thuyền lên đường, đã có người khoái mã ra roi nhanh chóng rời đi thông báo cho vị cữu cữu kia.
Đoàn xe còn ở nửa đường chưa tới Đông Lai thành, Miêu Nghị ngồi trong buồng xe vén màn cửa lên nhìn ra phía ngoài khẽ động lỗ tai. Một tràng tiếng vó ngựa gấp gáp hơn bình thường đang lao nhanh tới, hắn không xa lạ gì thanh âm này, dường như đây là thanh âm kẻ tu hành đang cỡi long câu chạy nhanh tới.
Hắn đoán không sai, đã nghe được thanh âm hưng phấn của quản gia:
– Phu nhân, cữu lão gia đích thân đến.
Miêu Nghị thò đầu ra ngoài cửa sổ chỉ thấy phía trước bụi đất tung bay, hai kỵ sĩ đang chạy tới như bay.
Đoàn xe không còn kịp dừng lại nữa, hai con long câu đã vọt tới thế như sấm sét, đột nhiên cất vó dừng phắt lại. Một tên tu sĩ trung niên ngồi vững trên người long câu, thân đeo song kiếm, ánh mắt quét qua đoàn xe, người trong đoàn xe đều lo sợ nơm nớp.
Sau lưng tu sĩ trung niên có một tu sĩ tóc bạc phơ cầm một thanh đại đao cán dài, thoạt nhìn tuổi tác không nhỏ, bất quá xem tình hình ngược lại dường như là bộ hạ của tu sĩ trung niên.
Miêu Nghị suy đoán vị tu sĩ trung niên kia chính là cữu cữu quý phụ, nếu không không thể nào là vị tu sĩ tóc bạc phía sau dẫn theo thượng cấp đi đón cháu mình.
Ánh mắt Miêu Nghị tập trung vào hai tu sĩ đang cỡi long câu, ít nhiều có chút hâm mộ.
Long câu là linh thú kẻ tu hành điều khiển phổ biến nhất, ngoại hình cũng tương tự thớt ngựa bình thường, hình thể lại lớn hơn ngựa bình thường gấp rưỡi, lại xưng long mã, truyền thuyết là hậu duệ của rồng và thiên mã, nghe nói long câu có huyết thống thuần khiết chỉ cần có cơ hội có thể tiến hóa thành Chân Long.
Ngoại trừ hình thể lớn hơn ngựa bình thường gấp rưỡi ra, da dày thịt cứng, những bộ vị quan trọng như đầu, thân thể và tứ chi có giáp cốt trời sinh cứng rắn phòng thủ, giống như mặc khôi giáp. Đao kiếm bình thường khó gây thương tích cho nó, năng lực chở nặng, va chạm và nhảy cũng hết sức kinh người.
Đuôi nó giống như đuôi rắn, bóng loáng không có lông, lại có răng cưa sắc bén, thuộc về động vật ăn tạp.
Cái bờm trên cổ nó như sóng lớn bập bềnh có hai xúc tua thịt dài ra, có thể co giãn. Sau khi hai xúc tua này nối tiếp với thân thể của tu sĩ điều khiển, hai bên có thể tiến hành câu thông mà không cần lên tiếng nói, tu sĩ không cần thao túng dây cương cũng có thể điều khiển, là linh thú kẻ tu hành thường cỡi nhất.
Long câu lực mạnh vô cùng, qua núi qua sông như giẫm trên đất bằng, có thể lấy tốc độ cực nhanh chạy suốt mấy ngày không ngừng. Không nói ngày đi ngàn dặm, không phải là kẻ tu hành không cách nào điều khiển, nếu người bình thường muốn dùng dây cương và sức mạnh để điều khiển long mã, cơ hồ là chuyện không thể nào.
Vó long câu trước mắt to như cái bát đang gõ mạnh xuống đất bốp bốp, khí thế kinh người, toát ra khí tức hung hãn khiến cho đám ngựa kéo xe câm như hến, ngoan ngoãn cúi đầu không dám đến gần.
Mà người ngồi trên ngựa lại thấp hơn hẳn tu sĩ ngồi trên long câu, đương nhiên là vì long câu cao to hơn ngựa thường.
Thành viên đoàn xe nhanh chóng xuống xe ngựa hành lễ, mà quản gia theo hầu quý phụ vốn là do vị cữu cữu kia phái đi, lúc này vén rèm xe đỡ quý phụ ôm con bước xuống.
– Cữu lão gia, đây chính là cháu gái ngài, đây chính là cữu lão gia!
Quản gia đỡ quý phụ giới thiệu cho hai bên.
– Tú Phương ra mắt cữu cữu.
Quý phụ ôm đứa trẻ khom người hành lễ.
Cữu cữu tung mình xuống long câu, tự mình đưa tay đỡ quý phụ dậy, gật đầu một cái thật mạnh, mắt hơi ửng đỏ:
– Giống, giống lắm, rất giống tỷ tỷ. Là do cữu cữu ta không tốt, nên phái người đi tìm các ngươi sớm một chút, bằng không sẽ không…
– Cữu cữu…
Quý phụ nghẹn ngào nấc một tiếng, bờ vai run rẩy rơi nước mắt, có lẽ là đang nhớ lại nỗi bất hạnh trong nhà.
Cữu cữu vuốt ve đứa trẻ trong lòng quý phụ, lên tiếng trấn an:
– Đừng khóc, có lời gì trở về rồi hãy nói.
Sau đó y giơ tay ra hiệu quản gia dìu nàng lên xe.
Y xoay người lại bay lên long câu, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Miêu Nghị đang thò đầu ra cửa xe quan sát.