“Này! Anh Phó anh sao vậy?”
“Mẹ!”
Anh ôm chặt lấy Tống Cẩm Đan không để cô nhúc nhích, lại còn luôn miệng gọi mẹ. Cô giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay anh, nhưng anh lại càng giữ chặt cô lại. Một vài giọt nước ấm nóng rơi trên vai cô, cô cảm nhận được anh đang khóc.
“Mẹ, hôm nay là ngày giỗ của mẹ nhưng đám người đó không một ai nhớ cả?”
“Mẹ nhìn xem, người đàn ông mẹ yêu thương nhất đã đối xử với mẹ thế nào?”
Cô dù sao cũng không biết rõ gia đình bọn họ đã xảy ra những gì, nhưng nhìn bộ dạng này của anh thì cô cũng hiểu Phó Tử Sâm yêu thương của mẹ mình thế nào. Tống Cẩm Đan chỉ đành hoá thân thành người mẹ hiền, vỗ về cậu con trai lớn trong lòng:
“Ngoan, đừng khóc! Mẹ thương!”
Nếu như không phải Phó Tử Sâm say rượu, không thể nhận thức được đâu là sự thật, đâu là mơ thì chắc chắn anh sẽ nổi điên lên với những lời sến sẩm vừa rồi của cô mất. Anh tựa đầu trên vai cô một lúc lâu, những lời trong lòng với mẹ của anh cũng đem ra tâm sự hết với cô.
Đối với câu chuyện của Phó Tử Sâm cô cũng nghe câu được câu không, hai mắt cô bắt đầu lim dim không còn tỉnh táo mà thiếp đi. Tống Cẩm Đan cũng chẳng biết tối qua bản thân đã ngủ ở đâu, chỉ biết hôm qua cô đã ôm phải bức tường thịt cứng rắn biết toả nhiệt.
Dì Vương sáng sớm tinh mơ đã bắt xe lên, còn rất vui vẻ xách theo đống quà quê. Đa phần đều là rau, hoa quả sạch dưới quê trồng được mang lên cho Tống Cẩm Đan. Tiếng cửa lớn mở ra, đập vào mắt dì Vương là cảnh tượng khiến bà giật mình. Đống đồ trên tay cũng bị đánh rơi xuống đất.
Tiếng động không quá lớn nhưng cũng đủ đánh thức cô và anh. Tống Cẩm Đan lười biếng đến mức không muốn di chuyển tay của mình. Đến khi cô cảm thấy có gì đó sai sai thì trợn tròn mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình, còn cái tay không yên phận của cô đã luôn vào trong áo sơ mi của anh từ bỏ giờ. Cảm giác động chạm da thịt này… cũng kích thích quá đi.
“Cô còn chưa chịu bỏ tay ra!”
“A”
Cô giật mình thu lại tay, còn giơ chân đá anh lăn xuống ghế sofa. Cô liếc mắt thấy dì Vương ngoài cửa đang nhặt đống hoa quả rơi vãi trên nền đất, cô liên tục lắc đầu phủ nhận thì bà ấy lại giơ ngón tay về phía cô. Sự trong trắng của cô có khi nào bị vấy bẩn rồi không, cô cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, bộ váy tối qua cô mặc vẫn còn nguyên. Cô chỉ có một thắc mắc, tại sao cô lại ngủ cùng Phó Tử Sâm trong phòng khách?
Hoá ra tối hôm qua ở sân sau, Tống Cẩm Đan ngủ quên lại rúc chặt vào lồng ngực của Phó Tử Sâm để giữ ấm. Vài cơn gió lạnh thổi trong đêm đã đánh thức Phó Tử Sâm. Anh cúi đầu nhìn con bạch tuộc nhỏ trong lòng đang giữ chặt lấy anh vì lạnh, anh chỉ đành bế cô vào phòng khách trong nhà. Nơi đây anh cũng không phải nhà anh, anh nhịn xuống cơn đau đầu đặt cô xuống ghế sofa và định trở về thì cô lại giữ chặt anh lại. Phó Tử Sâm bất lực, chỉ đành nằm xuống cạnh cô trên sofa, cũng tạo ra một màn hiểu lầm như vừa nãy.
Tống Cẩm Đan về phòng tắm rửa sạch sẽ rồi xuống ăn sáng cùng dì Vương. Đồ ăn trên bàn hôm nay lại rất đa dạng, còn hấp dẫn nữa.
“Bạn trai đâu, gọi cậu ấy ra cùng dùng bữa đi chứ? Dì vừa rồi nhìn thấy hết rồi, không cần giấu đâu!”
Lời nói này của dì đã doạ cô giật mình, Phó Tử Sâm từ khi nào đã thành bạn trai cô chứ? Cô phủ nhận mối quan hệ với anh: “Anh ấy chỉ là đối tác làm ăn bình thường thôi!”
“Con bé này! Có đối tác nào lại như vậy không? Việc đến nước này vẫn muốn giấu dì hả?”