Tôi kéo Khương Thanh đi cùng tôi đến bệnh viện, tới khoa phụ sản.
Khi có kết quả siêu âm, thực sự không ngoài dự đoán, đã có thai, hơn năm tuần.
“Tại sao lại có thể như vậy…” Tôi nhìn kết quả kiểm tra trước mắt, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Khương Thanh lại khác với tôi, chị ấy vô về bờ vai tôi cười nói: “Có thể chứ, Tống Duyên Minh đã nói là có thai thì tâm trạng của đàn ông sẽ chuyển biến rất nhiều đấy.”
“Cả đời này tôi cũng không thể yêu cô.”
Nhìn kết quả xét nghiệm, giọng nói của Lý Hào Kiệt văng vẳng bên tai, tâm trạng của tôi vô cùng phức tạp, vô cùng xót xa.
Càng không biết phải bước tiếp thế nào đây.
“Tống Duyên Minh, thực sự là oan gia ngõ hẹp.”
Ngay lúc tôi đang thất thần, Khương Thanh lại hét to tên Tống Duyên Minh.
Tổi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Duyên Minh đang đứng trước mặt, tay đang cầm một tờ giấy khám.
Tống Duyên Minh nhìn thấy tôi, cười nhạt: “Duyên Khanh, cô tới rồi.”
Chị ta lại dám gọi thẳng tên tôi.
Dáng vẻ, động tác cũng trở nên vô cùng dịu dàng, không hề giống với chị ta trước đây.
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì Khương Thanh đã nói thay tôi: “Ôi, thế này là sao? Mặt trời mọc đằng tây sao, cô lại muốn hoàn lương ư?”
Tay Tống Duyên Minh đặt lên bụng, đôi mắt ngập tràn sự vui vẻ: “Đúng vậy, tôi đã có thai, tôi muốn làm tấm gương tốt cho đứa bé trong bụng.”
Chị ta nói xong còn nhìn về phía tôi, nói thêm một câu: “Là của Hào Kiệt.”
Đầu óc tôi đã lập tức nổ tung, cố gắng giả vờ bình tĩnh.
Tôi nhận thấy Khương Thanh bên cạnh tôi đang muốn nói ra chuyện tôi mang thai, nhưng tôi đã giữ chặt chị ấy lại, bình tĩnh nói: “Đứa con mà mẹ nó mang thai với người đàn ông đã có vợ thì đẹp mặt lắm sao? Đến lúc đó con của chị sinh ra, chẳng lẽ chị sẽ nói cho nó biết, mẹ nó là vợ bé sao?”
Tống Duyên Minh nghe xong, sắc mặt thay đổi: “Mày! Không phải là do mày đã không từ một thủ đoạn nào để lấy Hào Kiệt cho bằng được sao!”
“Đó cũng là do chị ban tặng mà.” Tôi giấu tờ giấy khám đằng sau lưng, nói tiếp: “Chuyện về hôn lễ đáng lẽ ra bà nội sẽ ko truy cứu, nếu như không phải là chị tự cho là mình thông minh hơn người, định hãm hại tôi ở thang máy nhà tôi, thì bà nội sao phải làm như thế?
Bà nội từng trải hơn chị rất nhiều, chị nghĩ chị có thể lừa gạt được bà nội sao?”
Tôi càng nói, sắc mặt của Tống Duyên Minh càng trở nên khó coi.
Cuối cùng chị ta không nhịn được nữa mà chỉ vào người tôi và mắng: “Tống Duyên Khanh, đồ xấu xa này! Tất cả đều tại mày! Nếu như mày không đến nhà họ Tống, thì không thể xảy ra nhiều chuyện như thế này được!”
Chị ta nói xong, chạy lại đánh tôi.
Khương Thanh thấy vậy đã kéo tôi ra đằng sau lưng hét lên: “Mau tới đây mà xem này này, vợ bé đánh vợ cả!”