Anh nghe những lời tâm tình của cậu thì cảm thấy ấm áp lắm, vết bỏng cũng không thấy rát nữa, trên môi nhẹ tạo ra nụ cười, anh đáp lại
– Ừm! Sẽ bên nhau mãi mãi
———******———
Một năm sau
– Tiểu Lâm, A Nhạc, Thuận Nhật, một lát nữa khi tiến vào lễ đường, các con nhớ tung hoa lên nhé, hôm nay là ngày cưới của anh Khải, chúng ta phải làm cho tốt vào
Đám nhóc con khoảng chừng sáu đến bảy tuổi liền đồng thanh trả lời
– Vâng thưa mẹ Tâm, chúng ta nhất định phải chúc anh Khải có một cuộc sống hạnh phúc
Bỗng nhiên lúc này Tạ Hướng Khải mang một bộ vest đen bước vào, giọng nói đầy vui mừng cất lên
– Mẹ! Người không cần phải lo lắng quá đâu, cứ để những đứa nhóc tự nhiên đi mà
Đoạn bước đến xoa đầu từng đứa một, Trần Tâm nhìn thanh niên mình một tay nuôi lớn suốt hai mươi năm nay có phần muốn khóc, nhẹ nhàng sửa sang lại chút tóc cho Hướng Khải, bà dặn dò
– Đã thành vợ người ta rồi thì nhớ phải chăm sóc cậu Dương cho thật tốt! Nhìn con bây giờ an an ổn ổn như thế này, mẹ cũng đã đỡ lo lắng hơn phần nào rồi
– Mẹ Tâm! Người cứ yên tâm đi, Trầm Dương rất tốt. Con cũng sống rất yên bình bên anh ấy,trại mồ côi được xây mới, những đứa nhóc này cũng đã được đến trường rồi, chừng đó thôi cũng khiến con vui lắm rồi. Sau này Tiểu Khải sẽ về thăm mẹ thường xuyên hơn nữa
– Vẫn là tiểu Khải ngoan nhất!
Một tiếng đồng hồ trôi qua đi, cuối cùng lễ kết hôn của Trầm Dương và Tạ Hướng Khải cũng chính thức bắt đầu. Nhìn người con trai đang đứng trên giáo đường, mặc vest lịch lãm hướng mình cười, Tiểu Khải trong lòng rất hạnh phúc, hai năm làm người yêu. Cả đời làm phu phu sống với nhau, bình yên đâu đó cuối cùng cũng tìm đến cậu
Mẹ Tâm trao tay cậu cho Trầm Dương, cha xứ đọc lời tuyên thề dành cho hai người, nhẫn cưới màu bạc lần lượt được xỏ vào ngón áp út của đối phương. Bỗng nhiên, lúc nãy Tạ Hướng Khải bật khóc nức nở
Chưa kịp hôn nhau đã thấy cậu khóc, Sở Trầm Dương cũng không nói gì, chỉ ôn nhu dùng tay gạt đi nước mắt của cậu
– Sao lại khóc rồi? Nín đi nào bảo bối
– Trầm.. Dương… Hức…em vui quá.. Hu hu.. Cảm thấy hạnh phúc vô cùng TvT
Cả đám người ngồi dưới này vừa nghe cậu nói vậy liền bật cười, vợ chồng họ Sở cùng mẹ Tâm nhìn nhau gật đầu, những đứa nhóc ở trại trẻ mồ côi, dì Hoa, Phát Đinh nhiệt liệt vỗ tay, hò hét chúc mừng đôi vợ chồng ở trên kia. Sở Trầm Dương kéo nhẹ Hướng Khải vẫn còn nước mắt nước mũi tèm lem vào ngực mình, trao cho cậu một nụ hôn thật sâu, sau một lúc mới buông ra, nói
– Không cần phải khóc, anh sẽ luôn ở bên em. Sẽ cho em một gia đình nhỏ ấm áp!
Nhìn người từng là ông chủ, sau này lại thành ông xã của mình, Tạ Hướng Khải hít hít cái mũi, gật đầu thay cho câu trả lời
Mặc dù không có cha, có mẹ như bao người, luôn bị người ta mắng là trẻ mồ côi, ấm ức cùng đau thương cậu từng phải nhận lấy khi đó cuối cùng cũng đã biến mất. Bây giờ cậu có thể thẳng thắng tuyên bố với mọi người rằng
– Họ Tạ này đã có một mái ấm nhỏ rồi, cậu có Mẹ Tâm đã nuôi mình khôn lớn, có cha chồng mẹ chồng yêu thương. Cậu có một ngược chồng trao cho cậu những tình thương đã từng thiếu thốn trước kia, như vậy là đủ. Hướng Khải này đã có gia đình rồi đó!
Hạnh phúc của Tạ Hướng Khải chỉ là đơn giản như vậy, nụ cười cùng con tim của Trầm Dương cũng chỉ có thể trao cho nẻ ngốc này. Hai người quả thật là xứng đôi với nhau mà