“Đó là do cậu để vào giường tôi!!!”
Vu Phùng Cửu không muốn nhắc lại mấy cái chuyện bốc mùi này nữa, tức giận muốn ngắt điện thoại đi.
Giang Yến Cảnh thực sự muốn rủ người anh em này đi thăm thú thiên hạ vì nghe nói dạo gần đây anh đang gặp một số chuyện gây ức chế, cái lòng anh ta tốt như thế đấy, nhưng có được người kia chấp nhận đâu. Khổ tâm hết sức.
Vu Phùng Cửu rời điện thoại ra khỏi tai để tránh xa mấy cái tiếng nũng nịu của Giang Yến Cảnh, anh ta là con thứ trong gia đình danh giá nhà họ Giang, cùng nằm trong tứ đại gia tộc với Vu gia, tương lai sẽ là người kế tiếp nối nghiệp gia đình nhưng tính cách lại chẳng hề nghiêm chỉnh chút nào.
Anh ta là một kẻ sống phóng túng, dù tình nghĩa với anh em nhưng cái tính ăn chơi lêu lổng vẫn bị bêu riếu nhiều hơn.
Vu Phùng Cửu hiện tại đang không có hứng thú ra bên ngoài, đang định ấn tắt điện thoại, chợt ánh mắt của anh lia sang bên cạnh, nhìn thấy Hướng Đường Nghi đang táy máy tay chân cậy cậy vết thương vừa mới đóng vẩy ở trên tay.
“Đừng có mà cậy ra!”
“Oái!”
Vu Phùng Cửu giật mạnh tay của Hướng Đường Nghi ra, khuôn mặt đẹp trai đanh lại, đe dọa cô.
“Cô mà cậy ra nữa thì chảy máu tiếp, nhiễm trùng mặc kệ cô!”
Hướng Đường Nghi bị anh nắm chặt tay, vài giây sau chỗ da bị anh siết vào đã tụ máu đỏ rực, cô hoảng hồn, vội vã xin lỗi anh.
Đôi mắt tròn ẩm ướt chơm chớp rất tội nghiệp.
“Em xin lỗi…”
Giang Yến Cảnh đang luyên huyên ở đầu dây bên kia chợt dừng lại, trợn lớn mắt nghe một giọng nói thanh mảnh vừa nhẹ nhàng vừa e dè đó, cả người lập tức nổi lên máu tò mò, đẩy bay cả cô gái xinh đẹp bên cạnh ra luôn.
“Cậu chủ Vu! Cậu dám giấu ông đây đi chơi gái!”
“… Không phải.”
“Thế thì là ai? Đừng có mà chối! Mau nói xem, đó là ai!”
Vu Phùng Cửu nhìn Hướng Đường Nghi, chợt không biết nói thế nào.
Mối quan hệ của họ là gì nhỉ?
“… Là em gái.”
“Em gái? Lừa người vừa phải thôi, đó có phải là giọng của bé Mĩ đâu?”
“Là em gái… mới.”
Em gái mới? Hai đầu lông mày của Giang Yến Cảnh co tít cả lại, chợt nhớ ra cái gì đó.
“Ý cậu là cô bé gái là con rơi của bố cậu với một con đàn bà nào đó hả?”
“Đúng rồi.”
Giang Yến Cảnh há mồm, có hơi kinh ngạc.
Nghe nói các thành viên trong gia đình nhà họ Vu không hề ưa thích nổi cô bé mới nhận về này, sao đột nhiên Vu Phùng Cửu và cô bé nọ đã đang ngồi cùng nhau rồi?
“Ông đây cóc tin! Chỉ khi cho ông đây được tận mắt thấy cậu và em gái mới của cậu thì cậu hai Yến đây mới tin cậu không giấu bạn đi chơi gái!”
Vu Phùng Cửu thực sự bất lực trước những lời kì kèo của Giang Yến Cảnh, cuối cùng cũng phải nhăn mày mà nhận lời.
“Tôi đến một nơi có chút chuyện, chịu khó đi theo một chút, nhanh thôi sẽ về.”
“Vâng ạ.”
Hướng Đường Nghi đương nhiên không dám cãi anh, khép nép ngồi lui về một góc.
Anh nhìn cô như vậy, trong lòng thoáng nghĩ.
Ngoan ngoãn thật. Đáng yêu quá.
Khoan!
Đợi một chút.
Anh vừa mới nghĩ cái quái gì vậy?