– Đói chưa? Ăn cơm chưa?
Cô chưa ăn cơm, cha thường xuyên quên nấu cơm nên cô lắc đầu.
Anh thở dài:
– Em có đói không, anh chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, em ăn đi cho đỡ đói
Cô nóng nảy, lắc rồi lại gật đầu
Anh nhìn cô, trong mắt là sự dịu dàng và thương tiếc:
– Em gật rồi lắc, bảo anh nên hiểu thế nào? Thiến Thiến, nói chuyện đi. Nếu không nói chuyện thì sẽ quên mất nói như thế nào đấy
Đúng thế, từ sau khi mẹ mất, suốt mộttháng cô cũng không nói chuyện. Cha cô chỉ lo cho bản thân đau lòng màkhông có thời gian để ý đến cô. Không có ai phát hiện chuyện này, cũngkhông có ai quan tâm cô có đau lòng hay không
Ngoại trừ anh
Cô vừa nín thì nước mắt lại rơi xuống, thì ra vẫn còn có người quan tâm đến cô
Dưới ánh mắt mong chờ của anh, cuối cùng cô lắp bắp nói:
– Em đói… em sợ… mẹ đã mất… Thiến Thiến không có mẹ nữa…
Cô vùi mặt vào lòng bàn tay ấm áp của anh rồi khóc òa.
Sau đó, cô chợt nghe thấy anh nhẹ nhàng nói:
– Đừng sợ, sau này Thiến Thiến còn có anh
Anh mãi mãi không biết, chỉ câu nóinhẹ nhàng đó của anh đã mang đến cho cuộc sống sau này của cô sự hi vọng và an ủi vô cùng. Khi cô vất vả, đau lòng nhất, cô tự nhủ với bản thân:
– Không có chuyện gì cả, mình còn có anh
Như vậy, mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng
– Nghĩ cái gì mà thất thần như vậy?
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên bên cạnh Chu Thiến, cắt ngang hồi ức của cô.
Chu Thiến nhìn lại, váy đỏ da trắng, mắtphượng đang nhíu, chẳng phải chính là Thượng Quan Nhược Tuyết lạnh lùngxinh đẹp đi cùng Kiều Tranh sao?
Chu Thiến lễ phép cười với cô:
– Không có gì, chỉ là nhàm chám thôi
Thượng Quan Nhược Tuyết gật gật:
– Không sai, tiệc rượu này thậtsự rất nhàm chán, tôi cũng ngấy nhưng đám đàn ông đều thích, bọn họ cóthể có được thứ mình muốn nhờ nó.
Cô nhìn về phía Triệu Hi Thành và Kiều Tranh rồi nói:
– Bọn họ là hai người đàn ông xuất sắc nhất ở đây, trong đó một người là chồng cô. Thật sự chúc mừng!
Cô quay đầu nhìn Chu Thiến, khóe miệng khẽ cười, ý cười không đến mắt bởi mắt cô luôn lạnh lùng, giọng nói cũng như băng tuyết.
– Cho nên sau này xin cô đừng đến gần Kiều Tranh nữa
Chu Thiến ngừng cười, tim như bị kim đâm:
– Lời này của Thượng Quan tiểu thư là có ý gì?
Thượng Quan Nhược Tuyết nghe được bốn chữ “Thượng Quan tiểu thư” thì mặt cứng đờ, sau đó trầm giọng nói:
– Tống Thiệu Lâm. Tôi biết cô. Cô chiếm trái tim Kiều Tranh suốt sáu năm, cô không thể tưởng tượng lúcmới sang Mỹ anh ấy đau khổ thế nào đâu. Giờ vất vả lắm anh ấy mới quyếtđịnh dứt bỏ quá khứ, bắt đầu lại từ đầu, cô đừng làm nhiễu loạn anh ấynữa
Chu Thiến càng nghe càng không hiểu, chỉ khẽ nói:
– Anh ấy đi Mỹ?
Khó trách không thể tìm được anh. Khó trách chẳng có tin gì của anh
– Tống Thiệu Lâm, cô giả hồ đồcái gì. Trước chẳng phải vì cô đá anh ấy nên anh mới đi Mỹ sao? Cũng khó trách, Kiều Tranh không có tiền, có quyền như thái tử của tập đoànTriệu thị, cô đã chọn thì đừng có như mất hồn trước mặt anh ấy như thế.Làm người thì đừng quá ti tiện
Ánh mắt Thượng Quan Nhược Tuyết nhìn côtràn ngập sự chán ghét và khinh thường. Nhìn sắc mặt cô càng lúc càngtrắng thì mới vênh mặt bỏ đi.
Trong lòng Chu Thiến đau đớn không thôi.Tuy rằng cô không rõ những gì Kiều Tranh và Tống Thiệu Lâm đã trải quanhưng có một số việc cô có thể hiểu được
Kiều Tranh rất yêu Tống Thiệu Lâm.
Hơn nữa đến giờ cũng chưa hề quên
Chuyện này như cơn sóng nhấn chìm Chu Thiến, sắc mặt cô trắng bệch, cảm giác không thể thở nổi.
