“Tui sẽ xin cho bồ nghỉ. Bố theo thầy ấy đi cứu người đi. Với một điều kiện, khi xong xuôi phải giải thích cho tui nghe mọi chuyện đó. Tui ghét làm kẻ đứng ngoài cuộc lắm.”
Trúc Chi gật đầu nhìn Nhất Uy, rất muốn chạy tới ôm cậu một cái để cảm ơn. Nhưng cô không làm, chỉ nắm lấy tay em gái của Huyết Yêu, bạo gan nói:
“Giờ chúng ta đi thôi.”
Nhất Uy vừa chớp mắt một cái, hai người kia đã biến mất. Cậu vò đầu bức tóc, bận suy nghĩ ra lý do nghỉ của Trúc Chi là gì cho thật thuyết phục. Nhất Uy gặp Thanh Lâm trước của lớp học. Đột nhiên, cậu nảy ra một ý:
“Mày giúp tao một chuyện đi.”
Thanh Lâm nghi ngờ:
“Chuyện gì mờ ám nữa hả?”
“Không hề mờ ám. Như vầy: Ngân Chi bị ngất.”
“Cái gì?”, Thanh Lâm lo lắng, “Cậu ấy đâu? Đã đưa vào phòng y tế chưa?”
“Rồi.”, Nhất Uy nói dối trắng trợn, “Nhờ mày xin cho cậu ấy nghỉ. Tao nói thể nào thầy cô cũng hỏi vòng vo cho coi.”
“Biết rồi.”
Thanh Lâm khoác vai Nhất Uy vào lớp, đầu ngoái nhìn phòng y tế trước khi mất hút.
Trúc Chi và Bạch Lam đã vào được bên trong hang động. Trúc Chi cố tỏ ra thân thiện:
“Bạch Lam tỷ tỷ. Em có một thắc mắc muốn hỏi tỷ.”
“Hỏi đi.”
“Tại sao tỷ tỷ hiện thân được? Em nghe Huyết Yêu nói người bình thường không thể nhìn thấy thần tiên được cơ mà?”
“Ta đâu phải là thần tiên. Ta chỉ là một tiểu yêu thần được Huyết Yêu cứu mạng thôi. Sau đó, ta với huynh ấy kết nghĩa huynh muội. Ta giúp huynh ấy trông coi nhà cửa trông khi huynh ấy đi vắng.”
“Nếu vậy chắc anh ấy tin tưởng chị lắm. Với tính cách của anh ta, khó mà để người khác trông coi đồ đạc của mình.”
“Hiểu lầm rồi. Huynh ấy không bao giờ cho ta tới gần kho báu của huynh ấy. Ta chỉ làm mấy chuyện lặt vặt linh tinh mà thôi. Ví dụ như tưới cây, dọn dẹp nhà cửa.”
Trúc Chi bổng thay đổi thái độ, mặt đanh lại:
“Cẩn thận một chút. Trong đây có kẻ vô cùng nguy hiểm.”
Trúc Chi bỏ lại Bạch Lam ở phía sau. Cô chạy một mạch tới chổ của Huyết Yêu. Hắn đang nằm phơi thân trên một hòn đá lớn cạnh hồ, cô đỡ hắn dậy, phái hiện thân thể hắn tuy lạnh nhưng vẫn còn hơi thở. Cô cố gọi hắn dậy, nhưng hắn không phản ứng. Bạch Lam chạy tới đỡ Huyết Yêu từ trong tay Trúc Chi, nói:
“Để ta xem. Huynh ấy vẫn còn chút hơi tàn. Phải lập tức đưa huynh ấy về. Như vậy huynh ấy mới tự chữa bằng thần khí của mình.”
Trúc Chi cảm thấy yên tâm. Cô đứng dậy quan sát một lượt. Cô thấy gã Yêu Hồ nằm há mồm lên trời, trán của hắn ghim đầy kim, ngực của hắn bị một mũi tên đâm xuyên qua, máu chảy lênh láng xuống hồ. Cô từ từ đưa tay lên mũi của gã để cảm nhận hơi thở. Cô rụt tay lại, hơi choáng:
“Đã chết? Hắn chết như thế nào nhỉ? Rõ ràng lúc đó, hắn hoàn toàn chiếm thế thượng phong mà?”
Trúc Chi rút mũi tên ra khỏi người gã, cô cầm lên săm soi, như muốn tìm ra điều bí ẩn từ nó; nhưng nó chỉ là một mũi tên bình thường, chẳng có gì đặc biệt.
“Lại đây.”, Bạch Lam gọi to, “Chúng ta phải trở về.”
Trúc Chi ậm ừ. Cô tiện tay cầm chai thủy tinh chứa phong lan ma rồi cùng Bạch Lam đỡ Huyết Yêu ra ngoài.
Khi cô trở lại trường học đã học xong môn cuối. Cô lầm lũi trở về lớp học trong sự ngỡ ngàng của cả lớp. Họ chỉ nghe tin cô bị ngất xỉu qua lời kể của Thanh Lâm mà không chứng kiến tận mắt, nghe đâu cô nằm trong phòng y tế. Nhìn sắc mặt hồng hào và tươi tắn của cô bây giờ, họ rất tò mò lý do vì sao cô ngất xỉu. Mọi người lần lượt nối đuôi nhau ra về.
“Nghe lớp trưởng nói, bà bị ngất xỉu hả?”, Phương – cô bạn ngồi cùng bàn với Trúc Chi hỏi nhỏ.
Trúc Chi lén nhìn Thanh lâm. Xem ra, Nhất Uy lại giở trò nói xạo rằng cô bị ngất đây. Trúc Chi chỉ còn cách giả đò theo:
“Ờ. Cơ thể của tui bị suy nhược.”
Thanh Lâm tới cạnh Trúc Chi, xoay người cô mấy vòng, muốn chắc chắn rằng cô đã hoàn toàn tỉnh táo. Cậu nói:
“Sao bà không nghỉ ngơi thêm một chút?”
“Không có gì to tát hết. Chỉ là tui không ăn sáng nên mới ngất xỉu thôi.”
Trúc Chi nghe Thanh Lâm đổi xưng hô từ “Cậu” sang “Bà” nhanh như vậy cũng không thắc mắc. Có lẽ, cậu ấy cho rằng xưng hô như vậy sẽ thân thiết hớn chăng.
“Tui đã chép bài dùm cho bà rồi. Bà về nhà coi lại chổ nào không hiểu hỏi tui, tui chỉ cho.”
Trúc Chi cười với Thanh Lâm một cái:
“Tui biết rồi. Có gì tui sẽ chạy tới nhà ông hỏi bài.”
“Đi ăn với tụi này luôn đi.”
Thanh Lâm và Nhất Uy nhìn cô chờ câu trả lời. Trúc Chi cũng muốn cảm ơn họ đã giúp mình nên gật đầu đồng ý.
“Đi ăn, xin đừng quên tui”, Ngọc Huyền lẽo đẽo theo sau.
Trúc Chi liếc Ngọc Huyền mấy cái tỏ vẻ bất lực. Cả buổi sáng chẳng thấy mặt mũi bả đâu, vừa tới giờ ăn trưa thì thò đầu ra ngay. Nhưng ngại có Thanh Lâm nên cô không lên tiếng mắng “người bạn ma” của mình.
Nhất Uy có rất nhiều chuyện muốn hỏi Trúc Chi. Nhưng có đến hai tên “kỳ đà cản mũi” ở đây nên cậu không thể hỏi được gì. Cậu chỉ còn cách giấu bực bội trong lòng, chốc chốc lại cúi xuống nhìn mặt của Trúc Chi.
Thanh Lâm thở phào nhẹ nhõm khi thấy Trúc Chi trở về lớp. Không biết từ bao giờ mà cậu vô cùng để ý đến cô, lo lắng cho cô. Lúc nghe Nhất Uy nói cô bị ngất, cậu hận không thể chạy đến phòng y tế nhìn cô một cái, chỉ vì cậu là lớp trưởng, lớp trưởng thì không thể rời đi đâu hết.
Cả bốn người (thật ra là ba người và một cô bạn ma) đi đến căng-tin như đang đi diễu hành. Mặt người nào cũng đầy tâm sự. Chỉ đến khi có một giọng nói vang lên từ đằng sau, họ mới quay đầu bỏ đi suy nghĩ trong đầu mình.
“Mấy đứa đi đâu đó. Anh đi với.”
“Anh làm gì ở đây vậy?”, Thanh Lâm quăng một câu.
“Mày gặp anh mày mà thái độ gì vậy.”, người đó ký vào đầu Thanh Lâm một cái, rồi vui vẻ nói tiếp, “Anh qua tìm mày với thằng Uy đi ăn nè. Công ty của anh ở gần đây, hai bây không nhớ hả?”
Ngọc Huyền sững người nhìn người trước mặt. Cô thì thào:
“Thiên Thanh?”
Vừa nói xong, Ngọc Huyền trở nên hung ác: mắt đổi thành màu đỏ đầy gân, hốc mắt thâm đen; đôi môi bình thường chỉ tái nhợt, giờ chuyển sang màu tím lịm; cái đầu bình thương giờ lại bê bết máu, máu từ sau gáy nhuốm cả nửa cái đầu, ướt luôn cả một bên vai áo dài; hai tay co lại lại thành hai nấm đấm. Cô bay lên không trung, dang hai tay ra hai bên, rồi la lên thất thanh. Duy chỉ có Nhất Uy và Trúc Chi nghe thấy. Họ ái ngại nhìn nhau.
Ngọc Huyền như mất hết lí trí. Cô nghiến răng bay tới xô Thiên Thanh ngã xuống, đầu đập mạnh vào cửa lớp học.
“ANH SẼ PHẢI TRẢ GIÁ.”