Vương phi giận đến sắc mặt tái xanh, Trấn Bắc Vương thà rằng trông nom bên cạnh một người sắp chết cũng không muốn sủng hạnh nàng. Vương phi ném vỡ mười mấy món đồ cổ cùng bình hoa trong phòng.
Còn không vui vẻ, hả hê được mấy ngày, Trấn Bắc Vương lại phái người đem bắt hết mấy nha hoàn trong Lê Thanh Viện đi, bao gồm cả tâm phúc của nàng Chỉ La, cũng không nói rõ là vì cái gì.
Chẳng lẽ là Trấn Bắc Vương đã biết chuyện nàng âm thầm hành hạ Thẩm Ngọc?
Trong lòng Vương phi bồn chồn lo lắng, ở bên cạnh lại không có ai có thể tin tưởng được, liền âm thầm len lén tự mình tìm tới, vừa vặn gặp phải Biển Thập Tứ.
“Vương phi nếu là không có gì phân phó, vậy ta đi trước.”
“Này.”
Vương phi ngăn lại Biển Thập Tứ.
“Biển thái y, nàng bên trong bệnh tình thế nào? Cứu sống?”
“Không giống như Vương phi mong muốn, sống.” Biển Thập Tứ lại khom người tự thổi phồng khoe khoang: ” Bản lãnh của Thập Tứ Vương phi còn không biết? Chỉ cần chưa ngừng thở…”
“Được rồi, được rồi.”
Vương phi thất vọng khoát tay, cắt ngang lời nói của hắn.
“Nàng kia nếu không có chuyện gì, Vương gia tại sao hàng ngày trông nom bên cạnh? Chẳng lẽ con tiện nhân đó đúng lúc mang thai, lại diễn một màn nhỏ sinh sản kịch hay, khiến cho Vương gia đau lòng nàng?”
“…” Biển Thập Tứ giật giật khóe miệng: “Ta y thuật có giỏi hơn nữa cũng không thể làm cho nam nhân có thai a…”
Lời mới vừa nói ra khỏi miệng, Biển Thập Tứ liền lập tức che miệng lại.
Thật giống như…họa là từ miệng mà ra vậy.
“Nam nhân?”
Vương phi đến giờ mới phản ứng được, giọng the thé kêu thành tiếng: “Thẩm Ngọc là nam?…ha ha…nam nhân…”
Vương phi nét mặt thiên biến vạn hóa, không biết nên cười hay nên khóc. Vui vì Thẩm Ngọc là một nam nhân, như vậy y vĩnh viễn không thể nào mang thai nghiệt chủng của Vương gia được, mượn cớ này cùng nàng tranh quyền, đau buồn chính là, nàng đường đường là một công chúa cành vàng lá ngọc, lại thua dưới tay một nam nhân.
“Nam nhân…Khá lắm Thẩm Tri phủ, khá lắm Thẩm Ngọc, thế mà là giả. Đem chúng ta cùng Vương gia lừa gạt, ha ha…đê tiện, lần này ngươi chết chắc.”
Vương phi cười lớn rời đi.
Biển Thập Tứ sững sờ một lát, bỗng nhiên lại đầy mặt nét cười trên sự đau khổ của người khác.
“Lại có kịch hay để xem đây~”