Dạ Phong thẳng chân đá vào ngực Doãn Chí Hiên…”loại vô dụng như mày thì làm ra được tích sự gì ?”
…………………
Doãn gia !
Doãn Chí Thành đang lo lắng đi đi lại lại…
Lý Ngọc khóc thút thít…
“Bà có im ngay chưa ? Đàn bà đúng là đàn bà, suốt ngày ngoài khóc ra thì làm được tích sự gì cho cái nhà này ?”
Ông không mang nặng đẻ đau nên làm sao thấu hiểu được nỗi lòng của người mẹ.
“Thôi được rồi…bà đừng có lúc nào cũng ca thán mãi lời thánh ca huyền thoại mẹ !”
Doãn Lục Lang khoan thai bước vào sảnh lớn, mắt thấy vợ chồng Doãn Chí Thành đang âu sầu vì sự mất tích của thằng con quý tử nhưng vờ không nghe thấy.
Doãn Chí Thành thấy Doãn Lục Lang bước lên bậc thang thì khẽ hỏi “chú mới về à ?”
Doãn Lục Lang khựng lại “Ừm…có việc gì ?”
“Chí Hiên đã mất tích ba hôm, cháu đã báo với phía cảnh sát nhưng lại chưa có chút manh mối gì !”
Doãn Lục Lang lạnh nhạt thờ ơ, tiếp tục đi lên lầu.
Doãn Chí Thành nhíu mày “Tên nghiệt chủng này sao vậy chứ ? Dù gì thì cũng là người một nhà…Chí Hiên gặp chuyện, sao hắn không nửa lời thăm hỏi. Chẳng lẽ hắn…
“Chú…”
Doãn Lục Lang bâng quơ lên tiếng “cháu ngoan, muốn cứu tên khốn vô dụng kia thì chuyển một nửa cổ phần trong tay sang tên chú !”
“Chú…”
– Nếu không thì đợi lượm xương nó về…
Doãn Chí Thành chết lặng, ngã phịch xuống ghế sofa…”thì ra là tên nghiệt chủng mày…tao thề sẽ không để mày sống yên ổn !”
Doãn Lục Lang không nói gì…chỉ tiếp tục bước.
…………
Nhiều ngày tiếp theo…
Cốc…cốc…
Doãn Lục Lang khép lại tập tài liệu…”vào đi !”
“Chú sáu !”
– Sao ?
Chuyện của Chí Hiên…
– 50 % cổ phần.
Doãn Chí Thành siết tay…”được ! Chú đã nói như vậy thì là như vậy đi”.
Doãn Chí Thành không thể nào làm khác hơn, Doãn Chí Hiên còn trong tay Doãn Lục Lang, cảnh sát còn chưa thể tìm ra dấu vết, ông cũng đành ngậm ngùi hai tay dâng một nửa cổ phần trong tay cho Doãn Lục Lang. Cổ phần trong tay của ông vốn đã ít hơn Doãn Lục Lang, nay lại lấy thêm một nửa…Doãn Chí Thành ngao ngán thở dài “nếu như thế này thì Chí Hiên có giành được con dấu thì cũng bằng không. Tất cả cổ phần trong tay Doãn Lục Lang đều là hợp pháp”.
“Hy vọng chú sẽ giữ lời !”
– Điều đó thì đương nhiên, chỉ cần mọi thứ đều hợp pháp thì Chí Hiên đương nhiên sẽ bình an vô sự “một sợi tóc cũng không mất !”
“Được, hy vọng chú nói được làm được !”
Doãn Lục Lang cười cười, gật gật đầu nhưng trong lòng thầm nghĩ “ta nói được thì đương nhiên làm được…nhưng còn món nợ của hắn đã gây ra cho Hiên Hiên của ta thì phải bồi thường như thế nào đây !”
……….
Alô…
“Lục Lang à, nên giải quyết tên điên này thế nào đây ?”
– Cậu cứ khiến cho hắn sống không bằng chết, đợi đến khi nào cổ phần đến tay tôi một cách hợp lệ thì thả hắn về…nhưng trước đó thì phải chăm sóc cho hắn tận tình một chút.
“Haiz…thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, ai bảo hắn chọc giận cậu làm gì !”