Đứng hiên ngang trước gió đột nhiên Hoan Hỉ miệng sùi bọt mép…
“Ngươi sao vậy?” Sơn Nha từ xa đi tới, nhìn thủ hạ mình có chút không thích hợp.
“Đại vương… Có…” Hoan Hỉ trợn mắt ngã người trên đất.
Lập tức mọi người rơi vào yên tĩnh.
Người biệt hiệu Minh Đạo nhìn quanh, thận trọng nói. “Ta cảm giác nơi đây mười phần không tốt, đại vương nên cho người kiểm tra!”
Sơn Nha liền quát lên. “Mau qua đó xem Hoan Hỉ thế nào?”
Dứt lời có hai người gan dạ tiến lên phía trước, một trong số đó biết chút đỉnh y thuật, ngồi xuống sờ mạch cổ Hoan Hỉ.
Không biết đang nghĩ cái gì mà tròng mắt giãy giụa, tay kia đưa ra phía sau.
Tên còn lại tỏ ra không hiểu thấu, chợt nhớ lại, theo thông lệ móc một cuộn ngân châm đặt lên bàn tay hắn.
Nhưng hắn khẽ quay lại, khó khăn lắc đầu. “Có…”
Chính mắt Sơn Nha thấy hai người kia dắt tay nhau ngã xuống, không tránh được kinh hồn bạt vía.
Bên kia thì sao?
Sơn Nha quay qua, thấy bốn thủ hạ mình an bài nằm bên cạnh bộ thây khô, không một chút cử động.
Thử xoay người nhìn phía sau, vậy mà tính luôn hắn còn có năm người.
Hắn nói với Minh Đạo. “Quân sư học sâu hiểu rộng, mời qua đó!”
Minh Đạo hung hăng lắc đầu. “Ta không dám! Ta nghĩ yêu quái nổi giận rồi!”
Nhưng Sơn Nha nơi nào thấy bóng dáng yêu quái, nổi giận nhìn qua đô con. “Ngươi nhìn Hoan Hỉ một chút!”
Đô con gật đầu, đặt bó kiếm trên đất, từng bước đi tới.
Tiếp theo Sơn Nha gọi hai người khiêng lợn rừng. “Hai người các ngươi thì qua bên kia! Bỏ lại lợn rừng, cẩn thận đem vải lót phía trước, không được làm dơ bẩn! Chúng ta còn cần phải ăn mừng tối nay.”
Đúng như Lý Thành Thiên dự đoán, bọn hắn định ăn khai trương, trời đất chứng giám đầu lợn rừng này, mở cửa sơn trại làm việc đại cát đại lợi.
Sơn Nha tự nhận mình dùng người không sai, tâm đắc chưa bao lâu, cảm giác một cỗ khí thế nặng nề ép tới trùng thiên.
Đô con đi cũng không có về, bên này nằm bốn người, bên kia nằm một bộ thây khô cùng sáu người, tất cả đều rực rỡ tím.
“Chuyện này… Là sao?” Sơn Nha hô hấp dồn dập nhìn qua Minh Đạo, Minh Đạo rụt đầu nói. “Nên chạy!”
Nghĩ một hồi Sơn Nha quyết định trở về rồi tính, sơn tặc dựa vào giá trị vũ lực, bất quá trí lực hơi thấp.
Một tay dắt ngựa một tay ôm kiếm, Sơn Nha nhận ra còn lợn rừng bị cột chân, ra lệnh cho Minh Đạo. “Ngươi giúp ta mang lợn rừng về!”
“Đại vương, bình thường ngài không thấy ta sao, cơ thể yếu ớt, không mang nổi!”
Nghe quân sư nói Sơn Nha cũng hết cách, ai bảo con hàng này là quân sư đâu, hắn dừng lại nói. “Vậy làm sao bây giờ?”
Minh Đạo lại gần cười hề hề. “Chúng ta về trước, sau đó cử người quay lại nơi này lấy, tại đây cũng không ai biết, không sợ mất đồ vật!”
Tròng mắt Sơn Nha đảo quanh, cũng đã điều tra trước tại đây không người lui tới, nếu có là yêu quái mà thôi, nhưng yêu quái có lẽ chỉ ăn đồ sống.
“Có đạo lý!” Hắn dẫn ngựa gầy đi, nghiêm túc nói. “Đi về ngươi không được nói ta chạy nha! Chúng ta chỉ là về tập trung lực lượng.”
Một bên Minh Đạo phụ hoạ. “Ai dám nói ngài chạy đâu? Đại vương thân chinh bách trận, chuyện gì mà chưa từng thấy qua?”
Tên quân sư này ngốc manh nhưng tại phương diện ăn nói vẫn có thành tựu, Sơn Nha trong lòng nở hoa, mông ngựa của hắn bị làm cho sưng đỏ lên, vui vẻ trở về.
Một hồi sau Lý Thành Thiên lén lút ra ngoài, đưa đầu hai phía quan sát, khẳng định không còn ai mới thức thời đi tới.
Hắn nhìn xuống lợn rừng, lại xoay người một vòng 360 độ, xác định mình không có nằm mơ, bàn tay vỗ lên đầu mình một cái.
Đậu xanh, dễ dàng như vậy?
Bọn này hành nghề sơn tặc ra đường không coi ngày đi.
Ban đầu Lý Thành Thiên ngồi bên trong sơn cốc bày mưu tính kế, nào là điệu hổ ly sơn, mò trăng đáy giếng.
Rốt cuộc nha, hắn chưa làm ra bất kỳ thao tác nào đã thấy mười tên sơn tặc tự gãy, hai tên bỏ chạy.
“Các ngươi so ta còn quá can đảm, độc Xích Mao Phong mà dám đụng bậy bạ?” Lý Thành Thiên hài lòng nói, cúi xuống mở trói cho lợn rừng, trực tiếp vác lên vai, tỏ ra thiếu niên khí thịnh.
Dù sao cũng là Tiên nhân sức mạnh phải lớn, huống chi đây là lợn rừng loại nhỏ.
Hắn nhưng từng thấy một đầu trư yêu to bằng phân nửa toà núi.
Có thức ăn, Lý Thành Thiên dừng lại tháo đai lưng vung cái nước tiểu, nhẹ nhõm ra về.