Tô Lăng muốn về nhà một chuyến nhưng lại không rời đi được. Cũng may giữa tháng 8, lúc nóng nhất, đoàn phim cho nghỉ ngơi hai ngày rồi tiếp tục.
Bộ phim truyền hình quay 30 tập, tổng cộng thù lao của Tô Lăng là 800 nghìn tệ. Số tiền này không thể so với bọn người Vạn Bạch Bạch, nhưng bản thân cô đã cảm thấy là rất nhiều. Lúc này trong tay cô đã cầm được 300 nghìn, 500 nghìn còn lại thì sẽ thanh toán nốt khi quay xong. Tô Lăng không do dự, hôm đó lập tức trở về thành phố L.
Người mở cửa cho cô là Nghê Giai Nam. Cô ta giống như con gà trống kiêu ngạo, từ trong mũi hừ ra một tiếng: “Còn có mặt mũi trở về à? Lần trước không phải rất ghê gớm sao? Còn dám đánh…”
Tô Lăng cau mày: “Chị thăm cậu rồi đi ngay.” Trong lòng cô có chuyện lo lắng, cũng không tính toán với cô ta. Cô thay giày, đi vào trong nhà, vừa hay nhìn thấy người đàn ông đang xem TV trên sô pha.
Nghê Lập Quốc nhìn chằm chằm vào màn hình nhưng không tập trung. Ông ta xem bóng đá, song khi ghi bàn cũng không có bất kỳ biểu hiện chấn động gì. Trong mắt tràn ngập hoang mang, trong lòng Tô Lăng cũng trầm xuống: “Cậu?”
Nghê Lập Quốc bị cô dọa giật mình: “Tô Lăng? Sao con lại về đây?”
Tô Lăng không định giấu diếm: “Có phải cậu đã tiếp xúc với người không tốt, còn nợ người ta tiền không?”
Lúc này vẻ mặt của Nghê Lập Quốc thật sự thay đổi.
“Con nói linh tinh gì vậy!”
Không phải nghi ngờ mà là chột dạ vì bị vạch trần và thẹn quá hóa giận. Kẻ nghiện cờ bạc mãi mãi tin tưởng rằng một giây sau, bản thân sẽ thắng lại được.
Tô Lăng cắn răng: “Cậu nợ bao nhiêu rồi?” Cô bỗng có chút hận, ngậm đắng nuốt cay, cô đã làm rồi, chân cũng đã hỏng, chết trong đêm tối vắng vẻ.
Nhưng rõ ràng bọn họ đang sống tốt lại không ngừng lãng phí.
Hóa ra không phải cô không hận, chỉ là buồn quá lâu, chẳng có ai thương xót nên đã quen tự mình chịu đựng.
Trước đây Nghê Lập Quốc nhu nhược, giờ thf mở to mắt như cái chuông đồng: “Mày không coi ai ra gì rồi phải không, Tô Lăng, tao là cậu mày!”
Cô rưng rưng nước mắt, lần này bướng bỉnh, nhưng lại không chút nao núng: “Cậu nợ bao nhiêu?”
Nghê Hạo Ngôn đang mặc đồ thể thao, mở cửa ra, vừa hay nghe thấy câu này. Cậu ném quả bóng rổ đi, vẻ mặt mỉa mai: “Bao nhiêu? Ông ấy nợ 800 nghìn, đúng là giỏi thật đấy.”
Đôi mắt chàng trai lạnh băng phẫn nộ, nói với Nghê Lập Quốc: “Nhìn con làm gì? Còn bảo con đừng nói, đi ra ngoài? Bố đã biết nhà mình sẽ tan nhà nát cửa thì đừng nên làm ra những chuyện khốn nạn thế này.”
Mặt ông ta căng ra tím lại, Nghê Hạo Ngôn quay mặt đi, cậu đột nhiên cảm thấy rất khó chịu khi bị Tô Lăng nhìn thấy tất cả chuyện này. Giống như người nhà bọn họ là con giòi được sinh ra từ đống thối rữa, từng con từng con đều vô cùng lụn bại.
Hai ngày trước, sau khi cậu biết Nghê Lập Quốc nợ một khoản tiền đánh bạc lớn, cậu từng mù mịt, từng đau khổ, cũng từng nghĩ đến cách giải quyết. Nhưng lúc này đột nhiên đã đưa ra quyết định, mở cửa: “Tô Lăng, chị đi đi. Đừng đến nhà tôi nữa.”
Tô Lăng còn chưa kịp hành động gì thì nhìn thấy người ngoài cửa chống gậy đi vào.
Bà ngoại mặc một chiếc áo vải hoa, lấy sổ tiết kiệm từ trong túi ra đặt lên bàn uống nước, khuôn mặt đầy nếp nhăn rất bình tĩnh: “Gọi Thục Vân về đây, nói rõ ràng với nó đi.”
Tô Lăng vội vàng dìu bà ngoại: “Sao bà lại xuất viện rồi?”
“Không sao, bà còn không về thì sợ là cái nhà này sẽ tan nát. Dù sao bà cũng không sống được mấy năm nữa, quan tài cũng đã ở đây. Nghê Lập Quốc, con cầm lấy.”
Nghê Lập Quốc giờ mới hiểu rõ điệu bộ báo hiệu sắp có bão kéo đến.
Sau khi Điền Thục Vân trở về, vừa khóc vừa làm loạn, còn lớn tiếng muốn chém chết Nghê Lập Quốc không có chí tiến thủ này. Tất cả tiền trong nhà đều bị ông ta lén cầm đi hết. Trừ đi số này thì vẫn còn nợ 800 nghìn, 70 nghìn trong sổ tiết kiệm của bà ngoại làm sao đủ để trả nợ?
Tô Lăng nhìn nhà bọn họ vừa khóc vừa làm loạn, trong lòng cảm thấy xót xa, thê lương.
Điền Thục Vân ầm ĩ mệt mỏi, xoay người nhìn thấy Tô Lăng.
Cô gái 19 tuổi, mặt mũi trong sáng như đóa hoa còn đang ngậm nụ. Điền Thục Vân đi đến: “Tiểu Lăng, con có cách phải không? Lần trước tiền mẹ làm phẫu thuật là con kiếm về. Không phải con đang đóng phim sao? Tiền của diễn viên lẽ nào lại ít. Con coi như cứu cả nhà cậu mợ đi, không đến nỗi để cậu con bị bắt đi chặt tay chứ?” Khoản nợ 2 triệu giờ chỉ còn 800 nghìn, nhưng mỗi lời được nói ra vẫn cứ muốn vắt kiệt cô.
800 nghìn cũng là toàn bộ thù lao của cô.
Vốn là lấy một phần để trả cho Tần Kiêu, một phần để cho bà ngoại dưỡng già. Nhưng bọn họ lại đẩy cô đến bên mép vực.
Tô Lăng cảm thấy ngón tay lạnh lẽo đến đáng sợ. Đêm tháng 8, thành phố L khô nóng và ồn ào, cô thấy mệt.
Đây là cái động không đáy không thể lấp đầy.
Tô Lăng lắc đầu: “Con không có.” Cho dù có cũng sẽ không đưa nữa. Cô sẽ không vì bọn họ mà bán thân cho Tần Kiêu.
Cô dìu bà ngoại đứng dậy: “Chúng ta đi thôi.”
Bà ngoại nhắm mắt, giọng điệu gần như tĩnh lặng: “Lăng Lăng, con đưa chúng nó đi.”
Tô Lăng không thể tưởng tượng nổi nhìn bà, bà rơm rớm nước mắt: “Đời này của bà, sau khi Tiểu Tiếu mất, bà cũng chỉ còn đứa con trai Nghê Lập Quốc này thôi.” Tiểu Tiếu là Vu Tiếu, mẹ của Tô Lăng.
Tô Lăng thấy trái tim cô như bị băng tuyết đông cứng. Cô không phải cái máy rút tiền mà không có cảm xúc, cô cũng là con người bằng xương bằng thịt.
Sẽ ích kỷ, sẽ đau, biết nóng lạnh, biết đau lòng.
Bắt đầu từ năm 4 tuổi, cô đã học được việc hiểu chuyện, nghe lời, ngoan hơn tất cả những đứa trẻ khác. Cô không khóc, không quậy, sau này cố gắng lấy từng khoản học bổng, quay phim trong mùa hè oi nóng.
Cô ngồi xổm xuống, nghẹn ngào: “Con không muốn.” Cô chỉ muốn sống cho tốt, sống có tôn nghiêm.
Cô không thể lo lắng cho nhà cậu nữa. Bọn họ là cái động không đáy. Cậu nghiện cờ bạc, luôn tin bản thân có thể thắng thì còn tiếp tục mang nợ.
Nghê Giai Nam cũng mãi mãi không biết đủ.
Bọn họ mãi mãi chỉ biết xin cô, hoặc là trực tiếp xin Tần Kiêu.
Lúc cô quay phim, cậu lặng lẽ đánh bạc, nếu không nắm chặt thời khắc quan trọng này, cơ bản là cô không có cách nào xoay chuyển, phòng cũng không phòng nổi.
Giống như lòng tham của bọn họ, không tài nào trị hết.
Chỉ cần bọn họ phát hiện cô có giá trị kiếm tiền thì không chỉ là 800 nghìn.
Bàn tay gầy guộc của bà ngoại đặt trên tóc cô, im lặng, nỗi đau đớn không cần nói cô cũng hiểu.
Tô Lăng có thể từ bỏ, nhưng bà thì không.
Điền Thục Vân kéo Tô Lăng đứng lên, lục lọi người cô: “Mẹ cũng đã nói rồi, sao mày lại có thể bất hiếu như vậy?”
Tô Lăng đỏ mắt, cô vùng ra khỏi tay của bà ta: “Con nói rồi, con không muốn!” Kiếp trước cô chỉ sống được 24 tuổi, kiếp này cũng 19 rồi, gánh nặng thế này là bất tận.
Cô cắn môi, từ bên cạnh Nghê Hạo Ngôn bước qua đi ra ngoài.
Mặt chàng trai không cảm xúc, cậu còn mở cửa cho cô, giống như lời mà cậu muốn nói với cô ngay từ đầu: “Tô Lăng, chị đi đi.”
Bên ngoài, từng đợt khí nóng phả vào, đêm tháng 8, ve kêu từng cơn.
Con đường nhỏ quanh co của tiểu khu vắng vẻ, đèn đường mờ ảo, cô bỏ lại gánh nặng hai kiếp, một lòng muốn chạy trốn khỏi gông cùm đáng sợ đó.
Thế nhưng vẫn cảm thấy nặng nề như cũ, bà ngoại, bà ngoại phải làm sao? Cô cảm thấy bản thân mình cô đơn lẻ loi như không còn người thân nữa vậy.
Tô Lăng buồn bã đến tột cùng, cuối cùng thực sự không chịu nổi, cô bước ra khỏi tầm mắt của bọn họ, ngồi xổm trước bồn hoa, khóc lớn.
Tần Kiêu mồ hôi đầm đìa tìm đến liền nhìn thấy dáng vẻ này của cô. Hắn đã tìm ở nơi rách nát này hai tiếng rồi, vừa nhìn thấy người lại mang bộ dạng đau lòng đến mức này, hắn có chút hoảng: “Tô Lăng.”
Cô buồn bã khóc, cũng mặc kệ người bên cạnh là ai. Cô chẳng muốn quan tâm đến ai nữa, ai cũng không cần.
Quần áo cô lấm lem bùn đất, tiếng khóc kinh động đến chủ nhà ở tầng 1, ló đầu ra hóng chuyện.
Tần Kiêu hung dữ bật người lên: “Con mẹ nó nhìn ông đây thử xem!”
Cửa sổ đột nhiên đóng lại.
Tần Kiêu ngồi xổm xuống, cũng mặc kệ cô đồng ý không, ôm cô đi ra ngoài.
Tô Lăng giãy không lại, cô đấm vào ngực hắn, từng giọt nước mắt lăn xuống: “Đều tại anh! Đều là tại anh!”
Hắn chẳng biết gì cả nhưng vẫn dịu giọng: “Đều tại tôi, đều là tôi.”
Cô khóc huhu, khóc đến hết hơi. Thật đau khổ, cô ghét ai thì người đó lại có mặt, cô đánh hắn, kết quả cô còn đau tay! Cô vô dụng quá rồi.
Tần Kiêu không hiểu trăm vị của đời người, cũng không biết cách dỗ dành, chỉ cảm thấy dáng vẻ này của cô rất đẹp. Nũng nịu khiến người ta mềm lòng, hắn cười: “Khóc cái gì, ai bắt nạt em, tôi giết người đó, được không?”
Tô Lăng càng khó chịu hơn, một trong những đầu sỏ, anh có mặt mũi để nói câu này?