Bác Nhã quay đầu làm bộ như không nhìn thấy gì, y không có can đảm tìm chết lúc này mà đi lên đánh gãy trò thú vị ác độc này của Trầm Lăng, thân thủ xoa chỗ kì quái đau nhức (cái JJ của anh đó, 2 lần thụi vô rùi lên rất nhớ a), còn lưu lại dấu tích của những lần đau đớn nhất gần đây, nhìn lên bầu trời đêm tối đen, thần thái tự nhiên, dù sao Lăng nhiều nhất cũng là dính dính miệng chiếm tiện nghi, cũng không làm thêm gì nữa?
Tát Mông biến thành hoá thạch, nhanh chóng nhìn chằm chằm vào ngón tay đặt ở cằm Giản, trừng lớn mắt, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không hề có phản ứng lại. Tuỳ ý Trầm Lăng tới gần Giản, hơi thở truyền đến mang mùi thơm ngát tự nhiên, bất đồng với mùi dược thảo trên người Giản, mùi thơm ngát thản nhiên này giống như mang theo ma lực, làm cho người ta không thể động đậy.
“Ngươi, ngươi……”
“Ta, ta làm sao a! Giản không phải đang mong chờ ta làm chút gì đó với ngươi đi?” Đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua đôi môi đỏ bừng của Giản, chậc chậc! Mỹ nhân a! Không giống Bác Nhã cường hãn như vậy, có thể tuỳ tiện đùa giỡn một mỹ nhân nhu nhược yếu ớt, làm cho dục niệm dưới đáy lòng dạt dào, hận không thể trực tiếp đoạt lấy Giản từ trong lòng Tát Mông ra, vuốt ve một phen, đáng chết, hắn đã bao nhiêu lâu không có đùa giỡn qua mỹ nhân, Klose thì chỉ dám ngẫu nhiên ăn chút thịt canh, nắm tay của Ba Tạp cùng Allen, tuy chưa có rơi trên người hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất đau! Quả nhiên vẫn là mỹ nhân trước mắt này có vẻ rất thú vị a!
“Ta muốn xé xác ngươi!”
Khi Tát Mông phản ứng lại, đáy mắt tràn ngập sát khí lãnh liệt, y còn chưa có đụng vào Giản như vậy, giống cái chết tiệt này dám làm nhục Giản.
Nhìn Tát Mông vẻ mặt không thích hợp, Trầm Lăng nhận thấy tình thế đã chuyển biến rồi, ho nhẹ vài tiếng, giương lên con ngươi đen vô tội, đầy uỷ khuất nhìn Tát Mông, gương mặt tinh xảo mang theo khí thế đáng yêu điềm đạm, nhìn khiến khoé miệng Tát Mông vừa kéo, cánh tay cứ giơ lên giữa không trung xấu hổ không biét nên làm như thế nào cho phải?
“Phốc xuy!”
Bên cạnh nhịn không được truyền đến một tiếng cười yếu ớt, từ giữa đám cây cối hé ra một oa nhi khả ái vội vã chạy ra, thân mình so với Trầm Lăng nhỏ hơn một chút, trực tiếp bổ nhào lên người Trầm Lăng, phía sau rất nhanh chạy ra hai thú nhân, khẩn trương nhìn chằm chằm vào bé trên người Trầm Lăng, lo lắng trong đáy mắt không cần nói cũng biết.
Bác Nhã không nói gì nhìn con Koala bám dính trên người Trầm Lăng, lạnh lùng vươn tay, muốn đem hai người tách ra, bất mãn nói “Peter các ngươi không có gì tiến triển sao, tuỳ ý để Đan Dịch chạy loạn như vậy, Cho dù đây là trong tộc, nói không chừng cũng có dã thú trốn vào ẩn nấp.”
Thú nhân gọi là Peter, hàm hậu cười cười, sủng nịch nhìn Đan Dịch dính cứng trên người Trầm Lăng, cười nói “Không có việc gì! Ta cùng Chris vẫn luôn đi theo y, không có việc gì, đây là giống cái ngươi mang về?” Nói xong, tò mò đánh giá Trầm Lăng
“Lăng, dính trên người ngươi là vạn năm mặt oa nhi Đan Dịch, đây là Peter cùng Chris, đối diện là Giản cùng Tát Mông.” Bác Nhã khỏi giãi bày, dùng sức đem Đan Dịch dính trên người Trầm Lăng xả xuống, sau đó một tay ôm Trầm Lăng đến trước ngực, cảnh giác trừng mắt nhìn Đan Dịch, nói “Đan Dịch, đừng có nói với ta, ngươi có Peter và Chris rồi còn chưa có thoả mãn, đều đã mười mấy năm rồi còn không có trứng kế tục, có phải hay không là bởi vì ngươi rất bướng bỉnh”
Miệng ngoan độc nói xong, đừng nhìn Đan Dịch thân hình nhỏ bé, bộ dáng khả ái, kỳ thật ở nơi này y là lớn nhất, so với Giản còn muốn lớn hơn vài tuổi, bất quá bởi vì khuôn mặt oa nhi và thân hình thấp bé, cả người thoạt nhìn thập phần non nớt. Như thế nào cũng không giống một giống cái đã trưởng thành, cùng bọn Peter ở chung một chỗ đã gần hai mươi năm, vẫn như lúc trước không hoài thượng được con nối dòng, điều này làm cho cả tộc nhân trong tộc lo lắng không thôi.
Bác Nhã nhìn Trầm Lăng bộ dáng rục rịch, dội nước lã nói “Đan Dịch so với Giản còn lớn hơn, năm nay y đã năm mươi ba tuổi! Ngươi xác định muốn ra tay.” Bên tai truyền đến thanh âm lạnh nhạt của Bác Nhã, Trầm Lăng kinh ngạc nhìn Đan Dịch, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt oa nhi phấn nộn kia của Đan Dịch, năm mươi ba tuổi! Năm mươi ba tuổi! Năm mươi ba tuổi……
Lấy lại tinh thần liền một phen kéo lỗ tai Bác Nhã, rống lớn nói “Ngươi lặp lại lần nữa nha, oa nhi phấn nộn này thế nhưng đã năm mươi ba tuổi, ngươi bao nhiêu, sẽ không phải đã hơn một trăm đi!” Chẳng lẽ bọn Đông Hoàng cũng giống vậy, thoạt nhìn hai mươi ba mươi tuổi, kì thực đã có đủ niên kỉ làm gia gia hắn, Trầm Lăng phát điên không hề có chút áp chế âm lượng, khiến tất cả mọi người ngó lại đây, nhìn Trầm Lăng một màn bạo lực này, không khỏi há hốc miệng, trừng mắt giống như gặp quỷ nhìn giống cái này, trong lòng khẽ nói: Không hổ là giống cái Bác Nhã nhìn trúng, phần tính khí sinh động này người bình thường đúng là thừa nhận không nổi.
“Đau! Điểm nhẹ……”
“Trầm Lăng đừng kích động, trước thả Bác Nhã.”
Giản ý bảo Tát Mông buông tay, khẽ cười nói “Đừng lo lắng, Bác Nhã năm trước mới trưởng thành, không lớn giống như ngươi nói đâu, hơn nữa giống cái bình thường có thể sống tới một trăm năm mươi năm, Đan Dịch vừa vặn là thời kì trưởng thanh nga! Một chút cũng không lão.”
Nghe thanh âm thanh thuý của Giản, Trầm Lăng bình tĩnh lại, bất quá nghe tới giống cái có thể sống tới một trăm năm mươi năm, thân mình không thể ngăn được rung rung vài cái, trời đất ạ! Không hổ là dã thú mệnh thực dài, giống cái đều có thể sống một trăm năm mươi năm, đó không phải là biểu thị giống đực còn có thể sống lâu hơn sao.
“Một trăm năm mươi năm, hay nói giỡn đi!”
“Trầm Lăng không biết sao? Đã quên Bác Nhã nói ngươi một mình lớn lên, không biết những việc thông thường này, không có việc gì về sau có thời gian thì tới tìm ta, ta sẽ hảo hảo giải thích cho ngươi biết một chút chuyện ở nơi này thì tốt rồi……”
Giản còn chưa có nói xong, đột nhiên một bóng dáng cao lớn từ phía sau vột đến, vẻ mặt lo lắng, bắt lấy tay Giản, vẻ mặt ưu lo nghẹn ngào nói “Giản, nhanh tới dựng trì, Ngải Lực giống như có chút không thích hợp.”
“Khoa Địch, ngươi đừng vội, chậm rãi nói rõ ràng!”
“Ta vừa đi dựng trì đưa thực vật cho Ngải Lực, phát hiện nhiệt độ cơ thể của Ngải Lực rất cao, thực không thích hợp! Ta rất lo lắng, Giản ngươi nhanh chạy qua nhìn Ngải Lực có được không, đều đã muốn đến mười hai tuần, nếu như Ngải Lực gặp chuyện gì không may, ta không biết phải làm sao bây giờ?” cánh tay to lớn của Khoa Địch không cử động, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống đất, những người khác đang ầm ĩ xung quanh trong nháy mắt im bặt, Tát Mông lúc này không hề ngăn cản động tác của Khoa Địch, Ngải Lực đã mang thai mười hai tuần, rất nhanh sẽ sinh hạ đản đem tới một sinh mệnh mới, điều này đối với Vũ Linh tộc mà nói là việc vui lớn nhất.
Trầm Lăng lặng lẽ giữ chặt tay Bạc Nhã, nhẹ giọng hỏi “Bác Nhã, sao lại thế này, y như thế nào lại có biểu tình như vậy?”
“Ngải Lực là giống cái của Khoa Địch, mang thai mười hai tuần đang ở dựng trì, xem ra là Ngải Lực đã gặp chuyện?” Bác Nhã cau mày, hơi hơi có chút lo lắng, phải biét rằng Ngải Lực ở trong tộc là giống cái đầu tiên trong suốt mười mấy năm qua mang thai, nếu như y gặp chuyện gì không may, ai cũng không thể khẳng định những giống cái về sau khi mang thai sẽ có chuyện gì, những người xung quanh đèu trầm mặc, Đan Dịch mặt oa nhi đem mặt vùi vào ngực Peter, không còn thần thái vui tươi lúc trước nữa, bọn họ qua khó khăn trong việc kết đản sinh con thừa tự, Ngải Lực là hy vọng của họ, nếu Ngải Lực gặp chuyện không may, toàn tộc đều muốn mất đi ánh sáng.
Kì thật, không chỉ Vũ Linh tộc, những tộc khác tình huống đều thập phàn tương tự, gần nhất càng ngày càng ít giống cái mang thai, có thể sinh đản sinh con càng thiếu, điều này làm cho mọi người càng ngày càng lo lắng.
“Mang thai?” Chợt nghe tin tức này, Trầm Lăng hơi hơi có chút giật mình, bất quá cũng rất nhanh bình tĩnh lại, đi đến bên người Giản nói “Ta với ngươi cùng đi, nói như thế nào trước kia ta cũng là thầy thuốc.” [Mặc dù là một thú y, nhưng bất quá các ngươi cũng đều là thú nhân, có thể cũng không có gì khác biệt lắm đi! Không sai……]
_________________
just liked…