Từ Phượng Niên đưa tay đặt bên trên Tú Đông đao, cười khổ nói: “Còn có thể nào, trước phải tốc hành tìm các bản phương pháp học nội công tâm pháp, sau đó cam chịu số phận. Nếu thực sự không có tác dụng, liền đem tất cả các phái võ học ăn tươi nuốt sống nhớ cho bằng được, về sau lâm trận, thì có thể chiếm được chút ít tiện nghi. Căn cốt của ta cũng khá là bình thường, rất không có khả năng giống lão gia gia. Nếu không làm ra chút thủ đoạn nhỏ mà không được lên được võ đài, khi nào mới có thể đi Võ Đế thành kia. Đúng rồi, năm đó Vương Tiên Chi thật sự là dùng hai ngón bóp gãy Kiếm Thần thế hệ trước Lý Thuần Cương ‘Mộc mã ngưu’ ?”
Lão Khôi nhẹ gật đầu, lòng có sầu bi. Đối với thiên hạ mà nói, lão quái vật Vương Tiên Chi chung quy là ngọn núi cao không thể đối mặt, đến mức không nói đánh bại hắn, chỉ cần bất phân thắng bại, liền có thể vững vàng đứng trong thập đại cao thủ, đủ thấy vị lão nhân trăm tuổi kia cường hãn vô song.
Từ Phượng Niên chậm rãi đứng dậy, ngày mai còn phải khởi hành sớm.
Tối nay, phủ thượng Hoàng phi tương lai đoán chừng đã náo loạn a?
Ngày thứ hai, Bắc Lương Vương phủ có đón tiếp một quý khách, một vị giáo thư tượng của Thượng Âm học cung, nghe nói địa vị gần bằng với học cung đại tế tửu, là một trong ba vị tế tửu. Ba người này được tôn là Tắc Thượng tiên sinh, dạy học cũng không phải là kinh thư điển tịch bình thường, mà là thánh nhân đại đạo. Sĩ tử Thượng Âm học cung đến từ thiên nam địa bắc, không phân địa vực, không coi trọng thân phân, không quan hệ giàu nghèo, chỉ cần thông qua khảo hạch ba năm một lần, liền có thể nhập học, trở thành âm học sĩ bên trên, những vị học sinh này như cá chép nhảy long môn, lại được ca tụng là Tắc Hạ học sinh.
Giờ đây học cung đại tế tửu Tề Dương Long là Quốc sư đương triều, địa vị siêu nhiên, thần long kiến thủ bất kiến vĩ, tế tửu tới chơi, người đời chỉ biết là họ Vương, tại Thượng Âm học cung chuyên môn truyền thụ bá vương tung hoành thuật, từng vang danh thiên hạ tại hai trận tranh biện lớn, trước thắng sau thua, trước thắng trong tranh luận giữa danh và thực, sau lại thua trong tranh luận giữa trời và người, từ đó rất ít khi thấy hắn lộ diện. Thu đồ đệ cũng vô cùng hà khắc, mười năm gần đây chỉ nhận thứ nữ Từ Vị Hùng của Từ Kiêu làm học sinh, còn buông lời nói rằng đây chính là đệ tử bế quan của hắn, y bát có thể truyền, cuộc đời này thế là đủ.
Từ Phượng Niên hiện tại cùng với Nhị tỷ Từ Vị Hùng cũng rải rác thư tín, lờ mờ biết được vị Tắc Thượng tiên sinh là người đam mê đánh cờ, thích nhất là xem cờ bình luận . Còn học vấn sâu cạn, Từ Phượng Niên không hoài nghi, đã có thể làm sư phụ của Nhị tỷ, lại kém đều không kém đi đâu.
Dưới Bạch Hạc lâu có một ván cờ.
Nghĩa tử Viên Tả Tông đứng nơi xa, chỉ để Đại Trụ quốc Từ Kiêu cùng Tắc Thượng tiên sinh đường xa mà đến đánh cờ mua vui.
Từ Phượng Niên đi lên đỉnh núi, chỉ thấy mặt bên của Vương tiên sinh, dung mạo gầy gò, mang một bộ thanh sam mộc mạc, một đôi giày sợi đay, bên hông buộc một khối dương chi ngọc bội.
Cùng Từ Kiêu trên bàn cờ đối chọi, trong lòng đã tính trước thần thái, phong phạm không thể bảo là không tao nhã, khí thế không thể bảo là không xuất trần.
Thế tử Điện hạ nghĩ thầm vị tế tửu Thượng Âm học cung quả thật là khí lượng thâm hậu, bình thường cao nhân cao tới đâu, nhìn thấy Từ Kiêu đều thở mạnh không dám thở? Nơi nào có thể có người trấn định thanh dật như vậy.
Thế ngoại cao nhân, không gì hơn cái này.
Từ Phượng Niên nắm bắt tâm trí của mình, cung kính đến gần, Đại Trụ quốc cùng Tắc Thượng tiên sinh đều không ngưng trận đấu cờ, trên bàn cờ đại chiến say sưa, đều là không có ngẩng đầu.
Từ Phượng Niên tâm tư kính sợ tập trung nhìn vào bàn cờ, kém chút phun ra một ngụm máu.
Đại Quốc Thủ am hiểu tung hoành mười chín đạo, hoặc thấm nhuần biển lớn, hàm súc sâu xa, ở trên cao nhìn xuống. Hoặc tinh tế đoạt xảo, độ sâu tinh nghiêm, từng bước sát cơ.
Nhưng ván cờ trước mắt hai vị này?
Từ Kiêu chơi cờ hạng nhất, Từ Phượng Niên đương nhiên rõ ràng, thoạt đầu nhìn thấy hai người đánh cờ, hắn còn tưởng rằng Từ Kiêu muốn lấy sự thô bị để đấu với Vương tiên sinh, chưa từng nghĩ… Mẹ nó, thế cuộc này là như thế nào cũng ra một mớ hỗn độn a! Như là hai đứa trẻ đánh nhau trong vũng bùn, và chúng không quan tâm đến cảnh giới tình hình xung quanh. Xem tình hình này, tài đánh cờ của vị Tắc Thượng tiên sinh căn bản chính là cùng Từ Kiêu khó phân trên dưới, khó trách sẽ giết đến khó bỏ khó. Điều làm cho Từ Phượng Niên không thể nào tiếp thu được chính là vị Vương tiên sinh này tự cho mình đã ra tay mạnh, đều muốn phối hợp ra một đoạn lời bình “Không đi phế cờ không đụng khí, muốn đi chính đi lớn cờ, làm lớn rồng đồ đại long” “Cờ gặp khó xử nhỏ nhọn, đài tượng mọc rễ điểm thắng nhờ, hắc, nhưng ta lại không điểm, này nâng lên một chút, chân diệu, nhưng thành tiên” .
Từ Phượng Niên trợn to tròng mắt, làm thế nào đều không nhìn ra diệu dụng, chỉ thấy hoa mắt, vô cùng thê thảm.
Tắc Thượng tiên sinh nhìn chằm chằm thế cục thắng bại chia năm năm, dương dương đắc ý nói: “Trong giới cờ đàn có ba phái, tổng cộng mười tám kỳ thủ quốc gia, duy chỉ có Triệu Định Am, Trần Tây Bình là bất khả chiến bại, và phần còn lại có thể đấu.”
Khuôn mặt Từ Phượng Niên không khỏi co giật.
Từ Kiêu mặt không biểu tình.
Tắc Thượng tiên sinh rốt cục ngẩng đầu, thần sắc hòa ái nói: “Thế tử Điện hạ, ngươi nói Đại Trụ quốc nên vứt bỏ con cờ nào đây?”
Từ Phượng Niên chậm chậm hô hấp, cười tủm tỉm nói: “Khó mà nói, Tắc Thượng tiên sinh bố cục kín đáo, siêu dật sâu thẳm, ta liếc cờ hơn phân nửa là thua.”
Không ngờ tới, Từ Kiêu trong cơn tức giận đánh bậy đánh bạ ra một nước cờ tốt, Tắc Thượng tiên sinh cuối cùng là cảm nhận được nguy cơ, lại không phải bình tĩnh ứng đối, mà là lập tức đưa tay nhấc cờ của Từ Kiêu lên, mặt dày cười nói: “Đại Trụ quốc, cho ta hồi một nước cờ.”
Từ Kiêu tựa hồ tập mãi thành thói quen, chép miệng, ra hiệu cho vị tế tửu trước mắt tự mình động thủ.
Từ Phượng Niên mắt có chút trợn tròn.
Bàn cờ này cuối cùng cũng khiến Tắc Thượng tiên sinh đi lại mười mấy lần mới thắng, Từ Phượng Niên sau khi xem xong, đối Thượng Âm học cung đã không còn bất luận sùng kính cùng ước mơ gì nữa.
Vương đại tiên sinh phủi mông một cái đứng dậy, thần thanh khí sảng nói: “Ta cả đời đánh cờ vô số, cho đến ngày nay, vẫn chưa bại một lần.”
Từ Phượng Niên cười theo nói: “Tắc Thượng tiên sinh mới là số một Đại quốc thủ (kỳ thủ quốc gia).”
Hạ xong cờ, Đại quốc thủ liền cáo từ xuống núi, chẳng đủ một thời thần chơi cờ, khẩu khí quả thực không soi ra khuyết điểm, mười phần tiên phong đạo cốt.
Từ Phượng Niên ngây người sững sờ, lẩm bẩm nói: “Thế nào là chưa bại một lần?”
Từ Kiêu cười mắng: “Chưa bại một lần, như thế thật. Bất quá là bởi vì hắn chỉ chơi cùng với mấy cao thủ thực lực kém hơn hắn, nếu không chắc chắn, liền thức thời sống chết mặc bây.”
Từ Phượng Niên buồn khổ nói: “Nhị tỷ mà cũng học tập kinh vĩ thuật của vị Tắc Thượng tiên sinh này ư?”
Từ Kiêu sau khi đứng dậy, nhìn về phía chân núi, khẽ cười nói: “Có thể đứng ở thế bất bại, còn không phải Đại quốc thủ sao?”