– Sao em lại xưng hô như thế? Phải gọi là chị.
Người đàn ông vốn cọc tính lại va phải “chị gái” ưa mềm mỏng. Nếu không phải vì cần cô chữa bệnh cho Kính Huân thì chắc chắn anh đã thẳng tay lôi cô xuống xe.
Vết thương trên tay anh vẫn đang chảy máu, Ninh Mịch không chần chừ thêm nữa, cô vội giục:
– Mau vào nhà đi, chị sẽ giúp em cầm máu.
Cô cứ ngồi lì trên xe, phải đợi đến khi anh xuống xe trước, nếu không lỡ như cô vừa bước khỏi xe anh lại đạp ga phóng đi mất. Tần Lãng chỉ đành nhịn, miễn cưỡng chiều theo ý cô. Ngoài ra sẵn tiện anh cũng muốn biết rõ về chỗ ở của cô gái đã liều lĩnh đột nhập vào tòa lâu đài.
Căn nhà cấp bốn thông thường, không gian bên trong không quá rộng nhưng đủ để sinh hoạt thoải mái. Nhìn chung tổng thể thì chẳng có gì đặc biệt, tuy nhiên lại vô cùng ngay nắp.
– Em cứ ngồi đi, chờ chị một lát.
Cô nhanh chóng lấy hộp cứu thương, bên trong có đầy đủ dụng cụ cơ bản để xử lý vết thương. Tần Lãng ngồi xuống ghế, anh đảo mắt một vòng nhìn quanh căn nhà, cả căn nhà này chỉ lớn bằng phòng khách của anh.
Ninh Mịch nhanh chóng mang theo hộp cứu thương đến ngồi cạnh anh rồi bình thản nói:
– Cởi áo ra đi.
Tần Lãng mở to mắt nhìn cô, chưa gì cô đã bảo người ta cởi áo. Nhưng với vai trò bác sĩ, khi chữa bệnh, Ninh Mịch luôn nhìn cơ thể người theo gốc độ khoa học, vì vậy không có chuyện ngại ngùng.
– Sao phải cởi?
Anh thờ ơ hỏi lại. Cô chẳng hiểu anh ngốc thật hay giả ngốc. Anh đang mặc chiếc áo sơ mi tay dài màu da bò, cô đương nhiên không thể băng bó được.
– Vậy chẳng lẽ em muốn vén tay áo lên?
Vì vết thương nằm ở bắp tay nên cách tốt nhất là cởi áo. Anh miễn cưỡng im lặng làm theo ý cô. Trước sau gì cũng phải chấp nhận, thà ngay từ đầu như vậy có phải tốt hơn không, lúc nào cũng muốn chống đối.
Từng cúc áo sơ mi được tháo gỡ, cơ bụng sáu múi hằn rõ dần lộ diện, body đẹp đến mê hoặc. Cô từng chữa trị qua vô số bệnh nhân, nhưng những người đàn ông có thân hình hoàn hảo như anh thật sự rất hiếm gặp.
Cô đeo găng tay y tế, bắt đầu xem xét vết thương. Nhìn thấy miếng vải thắt ngang vết thương vô cùng sơ sài mà cô chỉ biết lắc đầu, Ninh Mịch tháo miếng vải ra, cô cảm thấy có chút kỳ lạ nên cất lời:
– Tại sao em lại bị thương vậy?
Anh không thể nói sự thật về một cuộc đối đầu căng thẳng rồi chĩa súng vào nhau nên đáp lời:
– Va quẹt.
Chỉ hai chữ ngắn gọn, câu trả lời như không của anh khiến cô càng thắc mắc nhưng Ninh Mịch biết dù có hỏi lại anh cũng không chịu trả lời đàng hoàng.
– Vết thương hở mà em lại băng qua loa như vậy, thảo nào bị chảy máu. Vết thương này phải may lại đấy.
Thật ra vết thương là kết quả đối đầu gay gắt giữa hai băng nhóm khi phía đối thủ đã hướng mũi súng vào anh trước nên thuộc hạ của anh đã bắn hắn ta một phát đạn, cùng lúc đó tên kia cũng đã bóp còi, tuy nhiên do hắn nhắm lệch hướng nên viên đạn chỉ sượt qua tay anh mà không ghim vào. Tần Lãng băng bó sơ sài vì còn có việc cần xử lý, mặc cho các thuộc hạ khuyên anh nên đến bệnh viện. Nào ngờ cuối cùng anh cũng không thể thoát khỏi tay bác sĩ Triệu.