Nhưng Ninh Chu lập tức hiểu được ý muốn biểu đạt của Tưởng Hàng Đình.
—— có tôi ở đây, em có thể tự tin và táo bạo làm những gì em muốn, đồng thời theo đuổi ước mơ của mình mà không cầm đắn đo.
—— tôi sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ em.
Ninh Chu giao hết sức lực cho Tưởng Hàng Đình, ỷ lại dựa dẫm chui vào lòng hắn. Thân hình cậu nhỏ nhắn, trong như cả người lọt thỏm trong vòng tay của Tưởng Hàng Đình.
Thật ấm áp, nó khiến cậu muốn chìm đắm vào trong đó.
Ninh Chu ngẩng đầu hôn Tưởng Hàng Đình, đầu tiên là đôi môi hơi lạnh của cậu in trên cằm Tưởng Hàng Đình, ngay sau đó Tưởng Hàng Đình cúi đầu xuống, môi hai người dán chặt lấy nhau.
Viên kẹo cứng bạc hà đảo qua mấy vòng trong miệng của hai người, vị ngọt thấm đẫm trái tim của họ.
Đến nửa đêm, cơn mưa thu rả rích cuối cùng cũng ngừng.
Tưởng Hàng Đình nhìn chăm chú Ninh Chu đang say giấc nồng trong ngực mình, hắn cúi xuống hôn lên trán cậu, nhẹ nhàng nói một chúc ngủ ngon.
Rồi sau đó hắn lặng lẽ đứng dậy, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ, đôi mắt đen tuyền tối tắm không thấy rõ, khiến người ta khó nhìn thấu được cảm xúc của hắn.
Nửa tiếng sau Tưởng Hàng Đình mới trở lại phòng ngủ, vừa mới đặt lưng nằm xuống, Ninh Chu đã lăn ngay vào ngực hắn, tự nhiên đặt tay lên eo hắn.
Đây là một hàng động ngập tràn sự ỷ lại, Tưởng Hàng Đình mỉm cười ôm người chặt hơn.
“Ngủ ngon nhé chàng trai của tôi.” Tưởng Hàng Đình nhẹ nhàng nói.
Sau cơn mưa mùa thu, nhiệt độ ngày hôm sau giảm xuống vài độ.
Ninh Chu hiếm khi lười biếng trên giường, hơn 9 giờ mới bò ra, đưa tay với lấy chiếc điện thoại để ở đầu giường, có mấy tin nhắn WeChat chưa đọc.
Hầu hết đều do Giả Vân Gia gửi đến.
Ông nội mày đây: Chu Tử, giữa mày với bố mày đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ông nội mày đây: Tao nghe nói ông bô nhà mày muốn phong sát mày.
Mười phút sau, Giả Vân Gia lại gửi một tin nhắn khác.
Ông nội mày đây: Chị tao bảo mày gọi điện thoại cho bả đấy, bả nói có việc tìm mày.
Khoé môi Ninh Chu cong lên, cười mỉa mai.
Thế mà gây ra tiếng động lớn đến vậy? Lần này ông ta không sợ người khác biết thằng con trai mình từ bỏ thân phận người thừa kế của nhà họ Ninh để trở thành diễn viên sao? Ninh Chu cười nhạo nghĩ.
Cậu gõ chữ trả lời tin nhắn của Giả Vân Gia.
Chu Tử: Tao biết rồi, lát nữa tao sẽ gọi cho chị Tình.
Về vấn đề trước đó Giả Vân Gia hỏi, Ninh Chu không có ý định trả lời.
Thoát khỏi giao diện trò chuyện WeChat với Giả Vân Gia, Ninh Chu bấm vào tin nhắn chưa đọc thứ hai, tài khoản và ảnh đại diện có hơi xa lạ, cũng không có ghi chú gì nên Ninh Chu không nhớ được người này là ai.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn của đối phương, Ninh Chu đã xác nhận được danh tính người nọ là ai.
Hai người dưng: Nghe nói vai diễn “Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc” của mày cũng bị “bóp chết”?
Hai người dưng: Mày cũng chẳng tài giỏi gì nhỉ?
Là Từ Đồng Vũ.
Ninh Chu cảm thấy cạn lời, buồn cười trước cách sỉ nhục nhục hạ bệ người khác của Từ Đồng Vũ và cố gắng diễu võ dương oai trước mặt cậu.
Nhưng cậu vẫn trả lời tin nhắn của Từ Đồng Vũ.
Gọi anh Chu: Cậu có thấy nhẹ nhõm hơn chút nào không?
Gọi anh Chu: Cậu sợ tôi cướp mất ánh hào quang của cậu à?
Gọi anh Chu: Hay cậu cho rằng nếu không có tôi, cậu có thể đạt đến đỉnh cao cuộc đời?
Hỏi lại ba lần liên tiếp, mỗi câu nói đều kèm theo icon mặt cười 😃, ngập tràn ý giễu cợt.
Sau khi Ninh Chu gửi đi ba tin nhắn xong cậu đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa, không đợi Từ Đồng Vũ trả lời.
Lúc cậu thu dọn xong và ra khỏi phòng tắm thì tin nhắn của Từ Đồng Vũ gửi đến.
Đó là một đoạn voice chat.
Ninh Chu bấm mở đoạn voice chat, quả nhiên nghe được giọng nói tức giận của Từ Đồng Vũ: “Ninh Chu mày tưởng mày lên mặt thì tao sẽ sợ mày chắc? Sao tao phải sợ mày chứ? Mày không nhìn lại xem thân phận hiện tại của tao là gì và mày là gì à? Một đứa người mới còn chưa debut đã bị phong sát thì tạo được uy hiếp gì đối với tao? Tao đang cười nhạo mày và xem trò hề của mày đấy, mày có biết không?”
Cậu ta đang bồn chồn, nóng nảy, chắc chắn cậu ta đang tức lắm.
Gọi anh Chu: À.
Dịch lại là: Trẫm đã xem, nhà ngươi có thể lui xuống rồi.
Trả lời tin nhắn xong, Ninh Chu không thèm để ý đến Từ Đồng Vũ nữa, đang định nhét điện thoại vào túi, nhạc chuông độc quyền dành cho Tưởng Hàng Đình vang lên.
Ninh Chu không cần mất quá một giây đã nhấn nghe.
Tưởng Hàng Đình: “Em dậy rồi?”
Nghe được giọng nói của Tưởng Hàng Đình, khoé môi Ninh Chu khẽ cong lên: “Dậy rồi ạ.”
“Cháo trong nồi còn nóng, em dậy rồi thì xuống ăn sáng đi nhé.” Tưởng Hàng Đình dặn dò nói: “Tôi còn có việc gấp phải đi công tác mấy ngày, sẽ về nhà sớm thôi.”
Giọng nói của Ninh Chu trầm xuống: “Em biết rồi ạ.”
Ninh Chu cảm thấy hơi hối hận, nếu biết Tưởng Hàng Đình phải đi công tác, hôm qua lẽ ra cậu không nên nghe điện thoại mà nên đánh pháo trước.
Mệt, mệt thực sự!
Tất nhiên Tưởng Hàng Đình không nghe thấy tiếng lòng của Ninh Chu, nhưng đột nhiên nghe thấy giọng cậu trầm xuống khiến hắn cảm thấy vui vẻ, trong giọng nói tràn đầy ý cười: “Ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi, được không?”
Ninh Chu: “Vâng ạ, Tưởng tiên sinh.”
Tưởng Hàng Đình cảm thấy âm cuối gọi Tưởng tiên sinh này như có móc câu, câu lấy hắn muốn về nhà ngay lập tức, đè chàng thanh niên ở huyền quan hôn thật mạnh.
Từ Đồng Vũ nhìn chằm chằm vào chữ “à” trên điện thoại, nghiến răng tức giận và cảm thấy bất lực như thể nắm đấm của mình đấm vào bông.
Quản lý ở bên cạnh thấy phản ứng của gã thì cười nói: “Cậu cần gì phải chấp nhặt với cậu ta như vậy? Trước đó thấy cậu ta hạ gục Vu Phi nhanh như thế, tôi còn tưởng vị kim chủ sau lưng cậu ta không hề đơn giản.”
Khi ấy, hắn cũng nhắc nhở Từ Đồng Vũ sau này phải tôn trọng Ninh Chu, đừng đá vào tấm sắt để rồi thua tiền vào đó.
Kết quả thì sao? Ninh Chu đã bị phong sát trước khi thời thế xoay chuyển.
Là do hắn quá coi trọng Ninh Chu.
Quản lý thấy Từ Đồng Vũ còn đang rối rắm, vỗ nhẹ lên vai gã: “Ưu tiên hàng đầu là thể hiện tốt hơn trước mặt Vương Nhất Thanh. Ninh Chu không thể đóng “Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc” nữa nên vai chính đương nhiên sẽ bị bỏ trống, cậu nên thể hiện tốt và cố gắng giành lấy vai diễn này đi.”
Từ Đồng Vũ hít một hơi thật sâu, đáp lời: “Vâng.”
Bây giờ thật sự không phải là lúc cãi nhau với Ninh Chu, gã vẫn biết nặng nhẹ như thế nào.
Trong khi cả hai đang nói chuyện thì xe đã đến studio của Vương Nhất Thanh.
Từ Đồng Vũ lúc bước xuống xe vẫn có chút lo lắng, hít sâu một hơi rồi cùng quản lý đi vào studio của Vương Nhất Thanh.
Bọn họ được nhà sản xuất trực tiếp gọi đến.
Nhà sản xuất nhìn thấy bọn họ tới thì hơi sửng sốt: “Sao các người lại đến đây?”
Quản lý ân cần nói: “Tôi dẫn Từ Đồng Vũ đến thử vai Mạnh Canh.” Hắn không nói thẳng ta là nhà sản xuất gọi cho hắn nói rằng dự định sẽ thay thế Ninh Chu.
“Người diễn vai Mạnh Canh không phải đã được định rồi sao?” Nhà sản xuất giả ngủ: “Không phải buổi thử vai lần trước Tiểu Từ cũng đến à?”
Nụ cười trên mặt quản lý cứng đờ lại, nhưng hắn cũng là người biết nhìn mặt đoán ý, mỉm cười nói: “Chắc do tôi nhầm lẫn, gây rắc rối cho anh rồi nhà sản xuất Lý.”
Nhà sản xuất cười xua tay: “Không phiền toái không phiền, Lần sau nếu có vai diễn phù hợp, tôi nhất định sẽ tìm Tiểu Từ.”
Quản lý: “Vậy cảm ơn nhà sản xuất Lý.”
Nói rồi hắn kéo Từ Đồng Vũ đang không hiểu chuyện gì rời đi.
Sau khi rời khỏi studio của Vương Nhất Thanh, quản lý lại nhắc nhở Từ Đồng Vũ: “Sau này cậu vẫn nên tôn trọng Ninh Chu một chút, gia cảnh cậu ta không đơn giản.”
Từ Đồng Vũ: “…………”
Cho nên phong sát Ninh Chu chỉ là để cho vui thôi phải không?