Trần Lộ Chu nhìn cô, “Nên mới muốn kiếm tiền sớm như thế?”
Từ Chi trầm ngâm: “Ừ, vừa rồi tôi còn đang nghĩ, có nên bày sạp bán cá ở ven đường không, là loại cá cảnh nhiệt đới ý, tôi cảm thấy chắc sẽ bán tốt hơn cá vàng.”
Trần Lộ Chu: “……”
Người phục vụ bê khay mang lên cho họ mỗi người một ly nước chanh, Trần Lộ Chu cầm miếng chanh cắm trên thành ly ném qua một bên, “Còn có kế hoạch kinh doanh nào khác không? Nói tôi nghe thử xem.”
Từ Chi vô cùng cảnh giác, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cậu, “Cậu muốn ăn cắp ý tưởng?”
Trần Lộ Chu: “……”
Thôi, Trần Lộ Chu quyết định không rước thêm phiền phức cho mình nữa, bèn đổi đề tài, uể oải như ông cụ dựa vào ghế, cái tay kia còn giả bộ đút trong túi, uống một hơi nước, hầu kết hơi chuyển động, nhấp môi nói khẽ: “Nghe Thái Oánh Oánh nói rằng cậu thi không tệ? Tính sẽ đi đâu học đại học chưa?”
“Tôi muốn ở lại thành phố này, khoa Kiến trúc của Khánh đại.”
“Học kiến trúc?”
Trần Lộ Chu vốn định nói là, mặc dù Khánh đại khá tốt, nhưng khoa Kiến trúc cũng chỉ như bao trường khác mà thôi.
Từ Chi liền ra oai phủ đầu, “Thế nào, con gái thì không thể học kiến trúc sao?”
“Không có ý này,” Cậu nói, “Tôi định nói, khoa Kiến trúc của Khánh đại cũng chỉ bình thường thôi, Thái Oánh Oánh nói điểm của cậu rất cao mà, cậu không định tới Bắc Kinh Thượng Hải ư?”
“À, xin lỗi, là do tôi nghĩ nhiều.” Từ Chi thở dài, cảm thấy gần đây mình quá mẫn cảm, “Tại vì gần đây những người thân bên cạnh đều khuyên tôi nên thử nghĩ đến ngành học khác, nói có rất ít nữ sinh học kiến trúc. Tôi còn tưởng rằng cậu cũng nghĩ như vậy.”
“Ngược lại tôi cảm thấy con gái học kiến trúc sẽ thích hợp hơn con trai.”
Hai mắt Từ Chi đột nhiên sáng lên nhìn cậu, cô đẩy cái ly dịch ra xa, dường như cảm thấy làm vậy sẽ nghe rõ được những gì cậu nói hơn, cũng không muốn bỏ lỡ biểu cảm nào trên gương mặt cậu, muốn biết cậu cảm thấy như vậy thật, hay là chỉ tùy tiện an ủi cô, “Thật chứ?”
Trần Lộ Chu cũng đẩy cái ly sang bên cạnh, nhìn cô và nói: “Ừ, một tác phẩm kiến trúc ngoại trừ kết cấu không gian và logic này nọ, nói ở một trình độ khác thì cũng giống như một tác phẩm văn nghệ vậy. Thiết kế cần phải gieo vào đó tìm cảm xúc, đương nhiên không phải nói là con gái các cậu sẽ có nhiều cảm xúc hơn, mà là trên phương diện thiết kế, con gái sẽ càng tinh tế hơn. Đương nhiên đó chỉ là ý kiến cá nhân của tôi mà thôi, bởi vì tôi rất thích thiết kế tiêu biểu của thành phố chúng ta, hình như là do một nhà thiết kế nữ làm.”
Khánh Nghi nổi tiếng với bức tượng người mẹ mở ra vòng ôm, mỗi lần xuống máy bay cậu đều đi qua chỗ đó, rất có cảm giác an toàn, có đôi lúc rủ bạn bè tới đây chơi, bọn họ đều nói thành phố của cậu thật ấm áp.
“Đương nhiên,” Trần Lộ Chu lại bồi thêm một câu, “Cậu không quá giống những cô gái khác, tôi nói vậy có vẻ là không liên quan đến cậu, nhưng tôi cảm thấy, cậu có thể làm bất cứ điều gì mà cậu nên làm.”
“Tôi coi như là cậu khen tôi đó.” Từ Chi thở dài.
Trần Lộ Chu cười một cái, không phủ nhận, “Đương nhiên là khen cậu rồi.”
Khi nói lời này, đèn trong quán bar đột nhiên tối sầm, gương mặt vốn rõ ràng lại đột ngột chìm trong bóng đêm, câu ‘Đương nhiên là khen cậu rồi’ vốn mang theo ý cười, nghe lại ái muội khó hiểu, giống như người tình khẽ thì thầm trong đêm đen yên tĩnh.
Trần Lộ Chu cảm thấy quái quái.
Từ Chi đắm chìm trong suy nghĩ của chính bản thân, cắn ống hút uống hết chỗ nước chanh còn lại, hỏi cậu: “Còn cậu thì sao? Cậu học mỹ thuật đúng không? Sau này dự tính làm gì? Tôi cảm thấy con đường của cậu rất rộng đó.”
“Tôi?” Trần Lộ Chu hắng giọng, ánh mắt trong trẻo, “Ai nói với cậu là tôi học mỹ thuật?”
“Hả,” Từ Chi bất ngờ, “Quan hệ giữa cậu và Chu Ngưỡng Khởi tốt như vậy, tôi còn tưởng hai người đều là thí sinh nghệ thuật chứ.”
“Tôi không phải thí sinh nghệ thuật, chỉ là thí sinh bình thường thôi.”
“Vậy là cậu thi đại học không tốt sao?” Từ Chi kể lại, “Hôm đó tôi ở bên ngoài nghe thấy mẹ cậu nói vậy?”
Trần Lộ Chu không muốn giải thích quá nhiều, nếu không sẽ phải kể dài dòng, cũng không biết phải nói với cô bắt đầu từ đâu, “Ừ, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, uống xong chưa? Xong rồi thì về chuẩn bị thôi, tôi đi lấy đồ nghề.”
Từ Chi nhích tới nhích lui, nửa ngày vẫn không nhúc nhích, cuối cùng vẫn nói: “Hay là cậu về trước đi, tôi ngồi thêm một lát, đừng quên thuốc nhé.”
Trần Lộ Chu nhìn cô một cái, dễ dàng phát hiện, “Cậu muốn lén uống rượu hả?”
Từ Chi: “……”
Người này như có thuật đọc tâm vậy. Từ Chi thầm nghĩ.
“Tôi biết cậu muốn học chuyên ngành gì rồi.” Cô bỗng nói, rồi giơ tay lên cao.
Trần Lộ Chu không được tự nhiên dựa vào, rốt cuộc cũng rút tay ra khỏi túi quần, lúc này buỗng thõng hai chân, dáng vẻ chăm chú lắng nghe, “Ừm, học cái gì.”
Từ Chi: “Cảnh sát? Khoa hình sự trinh sát?”
Cậu cười, “Từ nhỏ bố tôi đã nói tôi không thích hợp làm cảnh sát.”
“Tại sao?”
“Quá đẹp trai, nổi bật trong đám đông, nếu là cảnh sát mặc thường phục chấp hành nhiệm vụ, tôi sẽ là người đầu tiên dính đạn.”
Từ Chi phát hiện cậu rất giống cô, luôn có thể dùng vẻ mặt chân thành nhất, nói ra những lời có lệ thiếu đòn. Dù biết chỉ là đùa vui thôi, nhưng Từ Chi vẫn cảm thán một câu, “Cậu thật sự, thật sự quá tự luyến.”
Trần Lộ Chu không tiếp tục nói theo chủ đề này nữa, mà dựa vào ghế, bình tĩnh nhìn cô, chậm rãi hỏi, “Có vui không? Hết vui rồi, muốn uống rượu thì tôi thật sự không tiếp được.”
“Cậu bị dị ứng với cồn sao?” Từ Chi hỏi.
“Cũng không phải, chỉ được một cốc thôi,” Trần Lộ Chu thở dài, thu hồi tầm mắt, lấy menu ra lật mở hai trang, vô cùng thành thật nói, “Uống nhiều quá, sẽ thích lôi kéo người ta nói nhiều, hồi còn học tiểu học, tôi bị bố của Chu Ngưỡng Khởi lừa uống ba ly rượu trắng, sau đó quấn lấy bắt bà nội tôi nói suốt cả một đêm, bệnh viêm khớp vai của bà cụ tái phát, phải nằm trên giường cả một tuần.”
……
Thái Oánh Oánh cười bò trên giường, “Trần Lộ Chu là thần thánh phương nào vậy.”
Từ Chi cũng cảm thấy rất buồn cười, vừa ngồi một bên tìm giày lên núi, vừa kể: “Lần sau chuốc say cậu ấy thử xem, xem cậu ấy có thể bắt người ta nói gì cả một đêm.”
“Ý kiến hay,” Thái Oánh Oánh nằm ngửa, lắc ngón chân, “Tuy nhiên tớ khá tò mò, cậu nói xem kiểu con trai giống như Trần Lộ Chu sẽ thích cô gái như thế nào nhỉ. Lần đầu tiên gặp cậu ta, tớ cảm thấy cậu ta chính là vua khó gần, chắc sẽ không dễ tiếp cận. Nói thật thì, ban đầu tớ còn hơi có thành kiến với người này, cảm thấy bản thân đẹp trai thì luôn có cảm giác xa cách với con gái, nhưng bây giờ càng ngày càng cảm thấy, kiểu người như cậu ta chắc là được bố mẹ cưng chiều từ bé rồi, chưa được va chạm xã hội, đơn thuần lạc quan, có đôi lúc ăn nói hơi thiếu đòn một tí.”
“Đánh giá rất cao đó Thái Oánh Oánh,” Từ Chi nói mà không thèm quay đầu, “Cậu xem, có phải đi chơi tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều không? Trần Lộ Chu có sức hút hơn Địch Tiêu đúng không?”
Thái Oánh Oánh nói: “Vậy thì không, tớ vẫn cảm thấy Địch Tiêu có sức hút hơn, mục tiêu tồn tại của tớ bây giờ chính là để Địch Tiêu hối hận, để cậu ta biết bản thân mình ngu ngốc cỡ nào! Nhưng mà, bốn người chúng ta cũng kỳ lạ ghê ha, mỗi hai cặp có Wechat của nhau.”
Cảm giác này hình như thật kỳ lạ, rõ ràng cả bốn người đều quen biết nhau.
Từ Chi cất giày, kiến nghị: “Chi bằng, tớ gửi Wechat của cậu ấy cho cậu, còn cậu gửi Wechat của Chu Ngưỡng Khởi cho tớ. Tớ cảm thấy dẫu sao bốn người chúng ta cũng coi như là bạn bè rồi.”
……
Trần Lộ Chu vừa đóng máy tính lại, lấy trong vali ra một bảng điện mới chuẩn bị thay bảng điện cho chiếc flycam của mình, thấy Chu Ngưỡng Khởi vừa ăn mì gói vừa cầm di động, nuốt xuống và nói: “Từ Chi thêm Wechat của tôi làm gì, mẹ tôi qua đời mấy năm rồi, cô ấy muốn làm quen với mẹ tôi thì không được đâu.”
Trần Lộ Chu: “……”
Giây tiếp theo, di động trong túi cậu cũng rung lên “ting ting”.
Từ Chi:【Có thể cho Thái Oánh Oánh thêm Wechat không?】
Chu Ngưỡng Khởi nghe thấy âm thanh thò đầu qua, vừa thấy, lập tức bừng tỉnh, “Được lắm, Trần Lộ Chu, cậu chơi tình tay ba, lúc này tuyệt đối là Thái Oánh Oánh muốn theo đuổi cậu rồi. Từ Chi thật hào phóng, ném cậu qua cho bạn thân.”
Trần Lộ Chu: “……”