“ Trân Trân cậu ốm đi nhiều rồi đúng không ? ” .
“ Mình không có , người ôm đi là cậu mới đúng ” .
“ Mình vẫn vậy cơ mà ” .
“ Cậu vốn không phải là người có thể chất ốm Tuyết Vy ” Trân Trân nhìn cô nói .
Nghe Trân Trân cô không ngẩn đầu lên mà chỉ có thể vờ như không nghe thấy .
“ Được rồi cậu đến nhà mình nghỉ ngơi đi , tối nay mình sẻ về sớm với cậu ” .
Nghe cô nói vậy Trân Trân tức giận rời đi . Cái quá khứ đen tối đó cô muốn giấu nhẹm nó đi cô không muốn ai biết . Sau khi Trân Trân rời đi cô ngồi đặt bút vẽ nhưng hết tranh này đến tranh khác cô đều không có một chút ý tưởng .
Ở tầng cao nhất của tập đoàn Hồng Quân , Lê Minh đang đứng nhìn bức tranh một cách say đắm nhìn đến mức hai dòng lệ lặng lẻ rơi xuống mà anh không hề hay biết . Đúng như Hàn Ẩn nói càng nhìn trong lòng càng dân lên một nỗi đau đớn khó tả .
“ Chủ tịch , chủ tịch anh làm sao vậy tôi gõ cửa mãi không thấy anh trả lời ” Dương Thừa Tuấn nói .
“ Tôi không sao , có việc gì ? ” .
“ Chủ tịch , có vẻ như Phan Vũ Uy đã mắc bẫy của chúng ta rồi ông ta đang rao bán toàn bộ cổ phần của công ty lớn có thể sẻ mua lại những cổ phần ma đó ” .
Anh nở một nụ cười hài lòng sau đó đẩy một tập tài liệu đến trước mặt Dương Thừa Tuấn .
“ Đây là những cổ đông đã ầm thầm rút một chân khỏi Phan thị chờ ngay ông ta thu mua lập tức công bố ra đi ” .
“ Dạ được , còn về phần đại tiểu thư Phan gia , cô ta đang muốn thu hồi vốn bây giờ phải làm sao ạ ” .
“ Cậu đem dữ liệu của cô ta đến cho Lâm Thiên bảo cậu ta tuỳ ý mà làm ” .
“ Dạ được ” .
“ Ra ngoài đi ” .
Anh đã đi tới bước này thì chỉ cần một cái búng tay của anh Phan thị sẻ lập tức biến mất , nhưng anh vẫn phải nhân nhượng vì muốn biết được sự thật của năm năm trước .
“ Phan Vũ Uy ông chờ đó tôi sẽ cho ông rơi xuống vực thẳm , ở thành phố X này chỉ cần tôi muốn không ai có thể chống đối tôi ” .
Ở lớp học vẽ bây giờ chả khác gì một bãi chiến trường cả trăm khung tranh bị cô ném đầy dưới mặt đất . Lúc này cánh tay phải của cô cũng bất giác run lên nó đau một cách không thể tả nhưng cô không thể làm gì nhiều năm nay mỗi tháng cô đều sẽ bị một hai lần nhưng thời gian gần đây số lần phát tác ngày càng nhiều đến mức cô không thể cầm vững cây cọ vẽ .
“ Thật sự mệt mỏi chết đi được ” cô nắm cổ tay của mình nhìn lên vết sẹo mà nói .
Ngồi một lúc lâu đến khi cánh tay đỡ hơn cô chợt nhớ tới chiếc hộp của mẹ mình bây giờ phải tìm một nơi để mẹ cô có thể yên nghỉ rồi nói rồi cô rời đi . Nhưng sau cả buổi chiều cô chẳng thể tìm được chỗ chỉ đành mang về nhà để .
Về đến nhà thấy căn phòng tối đen cô biết Trân Trân vì giận cô mà không đến , cô chỉ đành ngậm ngùi mà không nói gì , cô đi thẳng vào phòng mình sao đó đem chiếc hộp đặt lên kệ an tâm rồi cô mới thả lưng lên chiếc giường của mình rồi thiếp đi .
Thế nhưng vừa chợp mắt chưa bao lâu một cơn ác mộng ập đến với cô . Trong mơ cô lại nhìn thấy cảnh năm năm trước của mình bọn chúng đang kề dao lên cổ tay cô , cô có van xin thế nào bọn chúng cũng không quan tâm sau đó một nhát dao cắt đứt cổ tay cô . Tới đây cô đột nhiên cô tỉnh lại ngồi bật dậy .
“ Ác mộng không sao chỉ là ác mộng ” .
Lúc này màn hình điện thoại sáng lên , màn hình không hiển thị tên người gửi . Nhưng cách nói bá đạo như vậy chỉ có thể là anh .
“ Ngày mai đến Hồng Quân gặp tôi , có món quà tặng cô đó ” .