Phục Việt lau những giọt lệ vương trên khóe mi y. Nhớ đến hình ảnh do camera ghi lại, hắn yếu ớt nói: “Sau đó mẹ của Lý Minh đã chạy tới bệnh viện… Cậu ta đập đầu vào vách tường phòng thủ thuật, dùng cái chết để ép bà Lý, quyết tâm bảo vệ con mình.”
“Cho nên…” Phục Việt nắm chặt tay Trần Cảnh An: “Có rất nhiều chuyện không phải chúng ta không thể làm gì, chỉ cần tôi kiên trì, chỉ cần… chỉ cần em nguyện ý…”
“Tôi vẫn luôn muốn thay đổi tình trạng hiện giờ, muốn cho em dũng khí, muốn em ở bên tôi, muốn em yêu tôi… Thế nên tôi đã âm thầm đổi thuốc của em… Giờ đứa bé đã thành hình, vậy mà em vẫn không muốn nói cho tôi biết. Thôi thì, dù không yêu tôi, nhưng em có thể nể mặt tôi, nể mặt tôi, nể mặt tôi…”
Xe đi qua vạch giảm tốc đột nhiên xóc nảy, Phục Việt cắn răng cố nhịn, song vẫn bật ra một tiếng kêu đau.
Vết thương được ba Trần ấn chặt lại bắt đầu chảy máu, ông đành tiếp tục xử lý thêm lần nữa.
Phục Việt lại như sợ Trần Cảnh An từ chối, cố gắng giữ tỉnh táo, nói tiếp: “Chờ khi tích đủ chiến công, Thiếu tướng sẽ được gặp mặt Quân chủ, xin… xin một thỉnh cầu… Tôi vốn nghĩ, nếu em không muốn người khác biết chuyện hai ta, tôi sẽ xin Quân chủ để tôi đưa em đi biên giới Thùy Lĩnh…”
“Giờ em đã mang thai, chúng ta kết hôn, không thể giấu được người nhà họ Phục…” Phục Việt tiếp tục: “Nhưng em xem, tôi hoàn… hoàn toàn có thể thu phục bọn họ, em không cần lo lắng…”
“Thu phục mà anh nói đây sao?” Nước mắt Trần Cảnh An rơi xuống gương mặt Phục Việt, y liên tục lắc đầu: “Tôi không cần… Tôi thà không thu phục họ… Tôi thà không có đứa bé này…”
Phục Việt yếu ớt cười: “Chờ khỏe lại, tôi sẽ đưa em đi gặp Quân chủ, sau đó dắt em tới Thùy Lĩnh sinh sống lâu dài… Về sau, sẽ không còn ai dám nói em, cũng không có ai quản được em nữa…”
Tay hắn ngày càng lỏng lẻo, giọng nói cũng bé dần đi như chuẩn bị ngất xỉu đến nơi, nhưng hắn vẫn cắn răng hỏi: “An An… Có thể… giữ lại đứa bé này không?”
“Được, được…” Trước giờ Trần Cảnh An chưa từng cảm thấy đường đến bệnh viện Đế quốc xa như vậy. Y vừa khóc vừa hôn lên trán hắn: “Phục Việt, đừng ngủ! Nhất định không được ngủ!”
Phục Việt bị âm thanh của người kia đánh thức, cố mở to mắt, thấp giọng nói: “Đừng sợ, tôi sẽ không chết.”
“Tôi nhớ em rất thích trẻ con… Cô bé ở Nam Thương năm nào, em xoa đầu nó, còn cười với nó… Con chúng ta chắc chắn sẽ còn đáng yêu hơn… Nếu là Alpha, tôi sẽ dạy nó đánh nhau, nếu là Beta, em sẽ dạy nó cứu người…”
“Tôi hy vọng đứa bé này là một Beta.” Trần Cảnh An khóc sưng cả mắt, nắm tay Phục Việt, muốn tiếp cho hắn thêm sức mạnh: “Có thể nó sẽ anh dũng như anh, nhưng tôi hy vọng nó là một Beta. Chúng ta dẫn nó tới Thùy Lĩnh, nó sẽ không bị địa vị xã hội kìm hãm, cũng không bị kỳ thị vì chủng tộc giới tính của mình.”
Mặt Phục Việt tái nhợt nhưng ánh mắt lại toát lên vô vàn khát khao. Hắn như được truyền thêm sức mạnh, bàn tay đang nắm tay Trần Cảnh An cũng trở nên có sức lực hơn.
Trần Cảnh An chảy nước mắt, tiếp tục nói: “Anh đừng cảm thấy không an toàn, từ trước đến giờ, em chỉ mềm lòng với một mình anh…”
“Những năm gần đây em chưa từng nói với anh một tiếng cảm ơn. Cảm ơn anh đã khiến thời niên thiếu khô cằn của em tràn đầy sức sống, cảm ơn anh đã luôn cố gắng kéo dài mối duyên không nên có giữa chúng ta.” Trần Cảnh An vuốt tóc Phục Việt, vừa khóc vừa mạnh mẽ và kiên định nói:
“Em sẽ sinh đứa bé này, chỉ cần anh còn sống, em nhất định sẽ sinh nó…”
Hốc mắt Phục Việt trở nên ướt át: “Cảm ơn em!” Giọng hắn khàn khàn, đôi mắt đỏ hoe: “Anh phải cảm ơn em mới đúng…”